Chương 8 Chăm sóc Lục Hân Nhiên
- Từ Tuệ cười khẩy rồi nói với vẻ châm chọc: “Tên kia là ong nuôi tay áo thôi, uổng tâm ý của ba mấy năm qua.”
- “Bà bớt nói đi.” Phó Xương Hằng trừng mắt với bà ta, sau đó quay sang nhìn tôi với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Giờ muộn rồi, ông nội cô cũng yên nghỉ rồi, cô về cho sớm.”
- “Vâng, cháu cảm ơn chú Hai.” Phó Xương Hằng và Từ Tuệ đã ngoài năm mươi tuổi, không có con nối dõi, hai người đều có cổ phần ở Phó Thị nên cuộc sống cũng khá bình yên.
- Mặc dù Từ Tuệ hơi độc mồm nhưng bà ta không phải là người xấu tính, cuộc sống của hai vợ chồng bà ta còn khiến rất nhiều người cảm thấy hâm mộ.
- Tôi nhìn hai người đi xa, sau đó đứng ngẩn ra trước bia mộ của ông nội, bây giờ ông nội đi rồi, có lẽ duyên phận của tôi và Phó Thận Ngôn cũng sắp hết.
- Có lúc gió ngừng thổi, mưa sẽ ngừng rơi, ánh mặt trời ngừng chiếu xuống, và cuối cùng thì tôi cũng sẽ mất đi anh ấy thôi.
- “Ông nội bảo trọng nhé, mấy nữa cháu sẽ lại đến thăm ông.” Tôi cúi thấp người xuống với bia mộ, nhưng đến khi quay người định rời đi thì tôi lại ngẩn ra.
- Phó Thận Ngôn đến từ bao giờ vậy?
- Anh mặc một bộ đồ đen, vẻ mặt âm trầm, nghiêm nghị, dáng người cao gầy ấy đứng phía sau tôi, cách tôi không xa. Đôi mắt đen nhánh, sâu thăm thẳm của anh nhìn thẳng vào bia mộ của ông cụ Phó, vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, không thể hiện cảm xúc gì cả.
- Thấy tôi quay đầu lại, anh không nhìn về phía bia mộ nữa, chỉ trầm giọng nói: “Đi thôi.”
- Anh… đến đón tôi sao?
- Thấy anh quay người rời đi, tôi vội vàng cản anh lại: “Phó Thận Ngôn, ông nội đi rồi, anh cũng nên buông bỏ. Anh cũng biết là mấy năm gần đây ông nội đã vì anh mà bỏ ra rất nhiều…”
- Khi thấy anh nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng hơn, tôi đành ngậm miệng lại, không biết phải làm gì.
- Vốn dĩ tôi còn tưởng là anh sẽ nổi giận, nào ngờ là anh lại chẳng nói gì cả.
- Tôi đi theo anh ra khỏi nghĩa trang, lúc này trời đã tối dần, đáng ra người đón tôi phải là tài xế, nhưng vì Phó Thận Ngôn đến nên anh ta đã rời đi rồi.
- Tôi đành phải đi về với Phó Thận Ngôn, sau khi lên xe, anh nổ máy. Trên đường đi, bầu không khí trong xe yên tĩnh đến mức đáng sợ, tôi bấm vào đầu ngón tay mình, rất muốn lên tiếng hỏi xem tình hình của Lục Hân Nhiên thế nào rồi, nhưng khi nhìn thấy gương mặt nặng nề của anh thì tôi lại ngậm miệng lại.
- Một lúc lâu sau, tôi không thể kiềm lòng được, đành phải hỏi: “Cô Lục sao rồi?” Tôi không đẩy cô ta xuống, nhưng dù sao thì cô ta cũng ngã ngay trước mặt tôi.
- “Két!” Chiếc xe đang chạy trên đường bỗng phanh gấp lại, tốc độ phanh quá nhanh nên cả người tôi cứ thế đổ về phía trước theo quán tính. Nhưng tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm thấy eo mình bị đè chặt lại, cả người ngồi vào chỗ cũ, mà nửa người trên của Phó Thận Ngôn cũng đè lên phía tôi.
- Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm về phía tôi, ánh mắt của anh lộ vẻ sắc bén, lạnh lùng, tôi cảm thấy hơi nguy hiểm nên hơi co người lại, mở miệng nói: “Phó Thận Ngôn…”
- “Cô muốn cô ấy bị sao à?” Anh lên tiếng, giọng nói anh lạnh lùng đến mức tôi hơi run lên, anh nói châm chọc: “Thẩm Xu, cô nghĩ rằng ông nội cho cô cái hộp đó thì tôi sẽ không ly hôn với cô thật đấy à?”
- Tôi thầm cảm thấy không ổn, đúng là cái gì anh cũng làm được, mới có mấy tiếng thôi mà anh đã biết hết mọi chuyện rồi.
- “Em không đẩy cô ấy.” Tôi cố gắng kiềm chế cảm giác chua chát trong lòng mình lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của anh. Tôi bỗng cảm thấy hơi buồn cười: “Phó Thận Ngôn, em không biết cái hộp mà ông nội cho em có gì bên trong, em cũng không muốn dùng nó để duy trì cuộc hôn nhân của chúng ta, vậy mà anh lại nghĩ thế. Thôi được rồi, em đồng ý, mai chúng ta đến ủy ban rồi làm thủ tục ly hôn đi.”
- Trời đã tối hẳn, ngoài cửa sổ xe có tiếng gió hòa lẫn với tiếng mưa rả rích, bầu không khí trong xe vốn đã nặng nề, giờ lại càng trở nên lạnh lẽo, yên tĩnh hơn hẳn.
- Có vẻ như việc tôi đồng ý ly hôn đã khiến Phó Thận Ngôn cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng chỉ một lúc sau, anh đã cười khẩy: “Hân Nhiên còn đang nằm viện, bây giờ cô lại đồng ý ly hôn là vì định bỏ trốn à?”
- “Anh muốn em làm gì?” Đúng vậy, bây giờ người trong lòng anh đang nằm viện vì tôi, sao anh có thể thả tôi đi dễ dàng thế được.
- “Bắt đầu từng ngày mai, cô đi chăm sóc cô ấy.” Anh ngồi thẳng dậy, đặt bàn tay lên vô lăng, ánh mắt dần trở nên sâu xa hơn.