Chương 240
- Chuyện đã bị khơi ra đương nhiên không cần giấu giếm nữa: “Phải thử mới biết, dù sao mạng tôi cũng chẳng đáng giá, cùng lắm thì về suối vàng tìm con mình thôi.”
- Ông ta khẽ chau mày, liếc nhìn Lâm Uyển, giọng nói trở nên trầm thấp hơn: “Từ bao giờ bà lại trở nên độc ác có thể ra tay với một đứa trẻ như vậy?”
- Lâm Uyển nhất thời cảm thấy rất tủi thân: “Tri Sính, ông có biết những ngày tháng Hân Nhiên về Bắc Kinh sống thế nào không? Tôi chỉ thương con thôi!”