Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 117

  • Tôi nhìn anh và nói, “Lục Hân Nhiên có Lâm Uyển, có Mạc Tri Sính, chẳng phải là anh vẫn không thể buông bỏ cô ta hay sao? Tôi và Thẩm Ngọc chỉ là bạn bè bình thường, không có gì hết!”
  • Tôi nói những lời này mà trong lòng thấy hơi chột dạ, nói xong sắc mặt của tôi cũng không che giấu được sự xấu hổ.
  • Nhiệt độ trong không khí hơi thấp, tôi biết lúc này Phó Thận Ngôn rất tức giận, tôi nói với vẻ chột dạ, “Tôi không giống Lục Hân Nhiên. Cô ta vừa khóc một cái đã có anh, có Lâm Uyển, Mạc Tri Sính, Kiều Cẩn Nghiêm, có bao nhiêu người thương xót cô ta, bảo vệ cô ta như vậy. Tôi không có ai hết, tôi chỉ có một mình bản thân tôi thôi. Sự tồn tại của Thẩm Ngọc giống như một cơn ác mộng đối với tôi vậy, tôi với anh ta chỉ có thể là bạn bè bình thường mà thôi.”
Chương khoá