Chương 216
- Nước mắt của tôi bất giác chảy ra, Cố Hàn giơ tay kéo tôi vào trong lòng, an ủi: “Dù thế nào nhất định cũng phải đứng dưới ánh mặt trời!”
- Tôi gật đầu, khóc không kìm được, hồi lâu mới rời khỏi lồng ngực anh ta, nhìn bộ âu phục đẹp đẽ bị tôi quệt đầy nước mắt, nước mũi, trông hết sức buồn cười.
- Tôi bật cười, giọng khàn khàn: “Quần áo của anh?”