Chương 172
- Hành động này xuất phát từ bản năng nằm sâu trong lòng tôi. Dù tôi có sợ hãi Thẩm Ngọc, dù anh ta đã làm bao nhiêu chuyện vô nhân tính đi nữa thì chung quy chúng tôi vẫn từng sống chung với nhau nhiều năm, tình thân đã hòa vào tận xương tủy từ lâu.
- Phó Thận Ngôn đờ người quay đầu lại, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào tôi, vẻ phẫn nộ và hung ác lúc đầu đã biến thành khó tin, không thể tưởng tượng nổi, dường như có cả thất vọng!
- Tôi nhìn anh, cái xẻng trong tay rơi xuống đất, toàn thân lạnh toát, hai mắt đẫm lệ: “Anh đừng đánh anh ta nữa, anh ta sắp chết rồi kìa!”