Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 15 Anh biết tôi mang thai rồi

  • Nếu đủ may mắn thì có lẽ tôi có thể gặp được tài xế tốt bụng, trong đêm mưa to gió lớn, chiếc dù to bằng lòng bàn tay lớn cũng chẳng có tác dụng gì, tôi đi chưa được bao xa mà quần áo đã ướt sũng.
  • Có thể là vận may thật sự quá kém, tôi đi một lúc lâu mà không gặp được một chiếc xe nào, hơn nữa cơ thể nhiễm lạnh nên bụng dưới đau âm ỉ, đi được vài bước thì tôi có hơi không trụ được, bụng dưới đau như bị kim châm.
  • Lo em bé trong bụng xảy ra chuyện, tôi đành dừng lại, ôm bụng ngồi xổm xuống đất. Mưa ngày càng lớn, tôi sờ điện thoại trong túi thì không thấy đâu, e là vừa nãy xuống xe đã để trong xe rồi.
  • Tôi đã đi được một quãng đường dài, bây giờ bụng dưới cực kỳ đau, hoàn toàn không thể quay lại được nữa. Tôi vịn tảng đá bên đường, cố gắng chống đỡ đi thêm vài bước, nhưng mồ hôi lạnh trên người toát ra, tôi cũng chỉ đành tiếp tục ngồi xuống.
  • Lờ mờ cảm thấy giữa hai chân có một luồng nhiệt, tôi giật mình, sợ là không giữ được đứa con này nữa...
  • Trong bài đồng dao cổ nói rằng: Con gái đều được tạo thành từ đường, hương liệu và tất cả những thứ đẹp đẽ nhất, không hề kém thiên thần là bao.
  • Ha, không phải tất cả con gái đều được làm từ đường, hương liệu và những thứ đẹp đẽ nhất. Có một vài cô gái, sinh ra đã phải đối mặt tai họa, đau khổ, hành hạ, sinh ly tử biệt và những thứ cầu cũng không có được.
  • “Kít...” Lúc nghe thấy tiếng xe dừng lại, đầu tôi đã choáng váng, mắt không mở lên được, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
  • Xe Jeep màu đen, biển số ACL999, Phó Thận Ngôn.
  • Vài chữ quan trọng lóe lên, tôi biết là Phó Thận Ngôn đến rồi, lập tức dùng chút sức còn lại đứng lên.
  • Nhưng ngồi xổm quá lâu, hơn nữa đã bị choáng váng đầu óc nên tôi bỗng ngã ra sau.
  • “Người phụ nữ ngu ngốc!” Bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng trầm thấp của người đàn ông, tôi muốn mở mắt nhưng không có sức để mở, chút ý thức còn lại nói cho tôi biết Phó Thận Ngôn bế tôi lên xe, sau đó tôi hoàn toàn bất tỉnh.
  • Lúc tỉnh lại thì tôi hơi ngơ ngác, xung quanh trắng toát, bình tĩnh lại thì mới nhìn rõ trước mắt, là bệnh viện.
  • Tôi cử động người, đau, rất đau.
  • Theo bản năng, tôi vô thức đưa tay sờ bụng dưới.
  • “Đừng lo, đứa bé không sao!” Đột nhiên một giọng nói vang lên khiến tôi giật mình, nhìn sang thì thấy Trình Tuyển Dục, tôi sửng sốt, nhất thời không biết nói gì.
  • Một lúc sau mới nói: “Anh...” sao lại ở đây, nhưng cổ họng đau quá nên tôi không thốt ra được.
  • Thấy thế, anh ta nhướng mày, xoay người rót một ly nước rồi đi đến bên cạnh tôi, nửa ôm lấy tôi, tôi hơi chống cự, dùng khuỷu tay chống người ngồi dậy, cố gắng cách xa anh ta một chút.
  • Anh ta dứt khoát lờ đi động tác của tôi, kề ly nước đến bên miệng đút cho tôi, tôi đưa tay ra cầm lấy ly nước nhưng bị anh ta né tránh: “Uống đi!”
  • Thế này thì tôi cũng không tiện nói gì nữa.
  • Uống vài ngụm nước, cổ họng mới đỡ hơn đôi chút.
  • Để tôi nằm lại xuống giường, anh ta đặt ly nước xuống, tôi nhìn anh ta rồi nói: “Cảm ơn!”
  • Anh ta cụp mắt chơi điện thoại trong tay, hờ hững ‘ừm’ một tiếng.
  • Do dự một lúc, tôi vẫn lên tiếng: “Phó Thận Ngôn biết chuyện đứa bé rồi à?” Nếu tôi không hoa mắt thì chắc là tối qua Phó Thận Ngôn đưa tôi đến bệnh viện, Trình Tuyển Dục đã biết chuyện đứa bé rồi, vậy có lẽ Phó Thận Ngôn cũng biết.
  • Anh ta dừng động tác trong tay, dời đôi mắt đen lên người tôi, nheo lại rồi hỏi: “Cô không muốn cậu ấy biết?”