Chương 173
- Tôi không để ý anh ta: “Anh gọi điện tìm người tới chăm sóc đi! Đã muộn rồi, tôi phải về.”
- Ngoài trời đã tối đen như mực, giờ tôi về cũng không biết phải đối mặt với Phó Thận Ngôn bằng cách nào.
- Anh ta bỗng sầm mặt lại, trông có chút u sầu: “Anh ở đây không có ai ngoài em cả, em có việc thì cứ đi đi!”