Chương 235
- Tôi nhìn Trình Tuyển Dục, cười nói: “Anh xem, nếu chỉ riêng điều này thôi vẫn chưa đủ để tôi hận anh ta thì tôi có thể nói thêm với anh vài điều nữa. Bác sĩ Trình, anh ta là anh em của anh, tôi hiểu anh quan tâm đến tâm trạng của anh ta, cũng hiểu rằng theo như anh thấy thì chẳng qua tôi mất một đứa con mà thôi, thực ra nghĩ kỹ cũng chẳng đáng là gì. Nhưng rất xin lỗi, con người tôi là thế đấy, cho dù chỉ tổn thương một chút thôi thì tôi cũng muốn trả thù, huống hồ với tôi mà nói thì đứa con này là tính mạng của tôi!”
- Đúng vậy, trên đời này chẳng ai có thể đồng cảm sâu sắc, thậm chí không làm được hai chữ ‘đồng cảm’, phần lớn con người ta đều bàng quan hoặc ngoảnh mặt làm ngơ mà thôi.
- Ra khỏi bệnh viện với Cố Hàn, ánh mắt anh ta tối sầm, nói: “Thẩm Ngọc làm việc phô trương quá, tiếp theo em muốn làm gì cũng rất khó, nhà họ Mạc sẽ đề phòng.”