Chương 7 Tang lễ của ông cụ Phó
- Đi từ biệt thự đến nhà tổ nhà họ Phó mất khoảng một tiếng đi xe, suốt cả một tiếng đó, tôi chỉ cảm thấy đầu óc rối bời.
- Đứa con trong bụng Lục Hân Nhiên, ánh mắt mà Phó Thận Ngôn nhìn tôi trước khi rời đi, tất cả những điều này đều ép tôi đến mức không thể thở nổi.
- Ngực tôi căng tức đến mức khó chịu, xe vừa dừng ở cửa nhà tổ của nhà họ Phó thì tôi đã cảm thấy buồn nôn. Tôi lao xuống xe, ghé vào bồn hoa bên cạnh, nôn ọe một lúc mà vẫn chẳng nôn ra được gì.
- “Ô hay, mới thành mợ chủ nhà họ Phó được mấy hôm, được mọi người nuông chiều rồi giờ ngồi xe có một lúc thôi mà đã nôn thế này rồi à?” Một giọng nói chanh chua vang lên ở trước cửa.
- Không cần nhìn tôi cũng đoán được đó là ai. Ông cụ Phó có hai người con trai, con trai cả là Phó Trương Hằng, hai vợ chồng đều đã qua đời trong một tai nạn giao thông, để lại đứa con trai độc nhất là Phó Thận Ngôn, còn người con thứ hai là Phó Xương Hằng.
- Người đang đứng trước cửa nhà cũ để châm chọc, khiêu khích tôi chính là vợ của Phó Xương Hằng, Từ Tuệ, hay còn là thím hai của tôi. Nhà giàu thường có nhiều ân oán, mấy năm qua tôi cũng đã quen với chuyện này rồi.
- Tôi cố gắng kiềm chế cảm giác khó chịu trong bụng, nhìn về phía Từ Tuệ rồi dịu dàng, lễ phép lên tiếng: “Cháu chào thím hai.”
- Dạo này Từ Tuệ chướng mắt với tôi, có lẽ là vì tôi xuất thân từ nhà nghèo mà lại được ông cụ Phó yêu quý nên bà ta cảm thấy ghen tị, cũng có thể là vì khi còn sống ông cụ Phó đã rất coi trọng Phó Thận Ngôn, giao cả nhà họ Phó này cho Phó Thận Ngôn nên bà ta cảm thấy không cam tâm, giờ mới trút giận lên đầu tôi.
- Từ Tuệ lạnh lùng liếc tôi, thấy trên xe không còn có ai khác thì ra vẻ nói: “Sao nào? Tang lễ của ông cụ rồi mà cậu Phó không định ra mặt à?”
- Hôm nay có rất nhiều người, Phó Thận Ngôn không đến thật sự không hợp với lẽ thường cho lắm. Tôi mỉm cười, nói cho qua: “Thận Ngôn có việc gấp, anh ấy chưa đến ngay được. Chắc là sẽ đến muộn một chút.”
- “Ha ha!” Từ Tuệ cười khẩy: “Người mà ông cụ nhìn trúng cũng chỉ đến thế mà thôi.”
- Nhà giàu có nhiều người qua lại, mặc dù Từ Tuệ thấy tôi chướng mắt nhưng bà ta cũng ngại mất thể diện, không làm khó tôi quá lâu.
- Sau khi cùng nhau đi vào nhà tổ, tôi thấy linh vị của ông cụ Phó được đặt trong sảnh lớn, thi thể đã được hỏa táng thành tro, hũ tro đặt đằng sau bài vị. Trong đại sảnh có bày rất nhiều hoa viếng màu trắng, trước linh đường có bát hương và đồ cúng.
- Có rất nhiều người lục tục kéo nhau đến, ông cụ Phó là người có danh tiếng, những người đến viếng đều là những người có chức có quyền. Phó Xương Hằng và Từ Tuệ cùng nhau đón tiếp khách trong khách ngoài, còn tôi thì đứng cạnh linh đường chào hỏi.
- “Mợ Thẩm.” Thím Trương đứng cạnh đó, cầm một chiếc hộp làm từ gỗ đàn hương, gọi tôi.
- “Sao vậy thím Trương?” Mặc dù nhà họ Phó cũng là nhà giàu có nhưng vì có khá ít con nên không quá đông người, bình thường ông cụ Phó thích sự yên tĩnh, bên cạnh ông cụ cũng chỉ có mỗi thím Trương là người chăm sóc cho cuộc sống hằng ngày của ông cụ.
- Thím Trương đưa cho tội hộp gỗ đàn hương, nói với vẻ đau xót: “Đây là đồ mà ông cụ để lại cho cô lúc còn sống, cô hãy nhận lấy đi ạ.”
- Bà ấy dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Ông cụ biết rõ là lần này ông cụ rời khỏi cõi trần rồi thì cậu Phó sẽ ép cô ly hôn, nếu cô không muốn thì có thể đưa cho cậu ấy cái hộp này. Cậu Phó xem xong thì sẽ kiêng dè mà không ly hôn với cô.”
- Tôi cúi mặt xuống nhìn hộp gỗ trên tay, trên nắp hộp có một ổ khóa chìm, khóa chặt cái hộp lại, tôi khó hiểu hỏi: “Chìa khóa đâu?”
- “Ông cụ đã đưa chìa khóa cho cậu Phó rồi.” Thím Trương lên tiếng, bà nhìn tôi rồi nói: “Gần đây nhìn cô tiều tụy hơn trước rất nhiều, hãy giữ gìn sức khỏe đi ạ. Khi ông cụ Phó còn sống, ông cụ chỉ mong rằng cô và cậu Phó có thể sớm sinh một đứa cháu mập mạp để nối dõi cho nhà họ Phó. Bây giờ ông cụ đã đi rồi, cô đừng để hương khói nhà họ Phó bị dừng lại ở đời các cô.”
- Nhắc đến chuyện con cái, tôi hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười với thím Trương, không nói thêm gì.
- Sau khi phúng viếng xong thì phải đi xe ra nghĩa trang để an táng ông nội. Bận rộn mãi, khi đến nghĩa trang thì cũng đã là xế chiều rồi, nhưng Phó Thận Ngôn vẫn chưa xuất hiện.
- Nghi thức mai táng kết thúc nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Phó Thận Ngôn đâu, Phó Xương Hằng kéo vợ Từ Tuệ đến chỗ tôi, nhìn tôi rồi nói: “Tiểu Xu, người chết không thể sống lại được đâu. Cô bảo Thận Ngôn đừng có giận ông cụ nữa, đời này ông ấy không nợ gì cậu ta đâu.”