Chương 14 Cô cảm thấy Trình Tuyển Dục có thể thích cô sao?
- Biết anh tức giận, tôi nhỏ giọng nói tạm biệt với Mộc Tử rồi ngoan ngoãn đi đến bên cạnh anh, cúi đầu nói: “Cảm ơn anh!”
- Anh lạnh lùng quét mắt nhìn tôi, đôi mắt đen sâu thẳm tối sầm lại, không nhìn ra được cảm xúc, không mặn không nhạt thốt ra hai chữ: “Lên xe!”
- Tôi không dám nói nhiều, ngoan ngoãn lên xe.
- Xe đi được hơn nửa đường thì nhận được tin nhắn của Mộc Tử đã về đến nhà, tôi gửi lại một tin ‘nghỉ ngơi sớm đi’ rồi nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, tôi với anh cũng sắp đến biệt thự rồi.
- Liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, vẫn lạnh lùng như trước, nếu anh không chủ động lên tiếng thì tất nhiên tôi cũng không thể nói nhiều được.
- Cho đến khi anh dừng xe ở biệt thự, anh xuống xe rồi sải bước đi thẳng vào trong, tôi đi theo anh, nghĩ ngợi rồi nói: “Phó Thận Ngôn, vốn dĩ em tưởng anh uống nhiều nên mới gọi cho bác sĩ Trình, em không có suy nghĩ gì khác.”
- Mặc dù giải thích như vậy hơi dư thừa, nhưng tôi vẫn giải thích, tôi biết cho dù tôi có nói thì anh cũng chẳng quan tâm.
- Đột nhiên anh dừng lại, quay đầu nhìn tôi, đôi mắt đen hơi nheo lại, thấp giọng nói: “Suy nghĩ khác? Cô cảm thấy Trình Tuyển Dục có thể thích cô sao?”
- Câu nói của anh chặn họng tôi, tôi nhất thời câm nín không thốt ra được gì.
- Đúng nhỉ, khoan nói đến việc Trình Tuyển Dục là anh em của Phó Thận Ngôn, tôi còn là vợ trên danh nghĩa của Phó Thận Ngôn, mà cho dù không phải thì cũng chưa chắc Trình Tuyển Dục sẽ thích tôi.
- Với Phó Thận Ngôn mà nói, tôi là hạt bụi nhỏ bé trong bùn, nếu không phải ông cụ Phó yêu thương tôi thì e là tôi còn chẳng có tư cách để gặp Phó Thận Ngôn, càng khỏi phải nói đến chuyện kết hôn với anh.
- Thấy tôi không nói, Phó Thận Ngôn lạnh lùng nhìn tôi rồi đi lên tầng.
- Đi chưa được mấy bước, anh bỗng dừng lại, như nghĩ ra gì đó, quay đầu nhìn tôi nói: “Đến Quảng Hàn Nam Ký mua đồ ăn khuya.”
- Tôi sững sờ, sao vừa rồi ở trên đường anh không nói? Ở đây với Quảng Hàn Nam Ký quả thực là ngược đường nhau, huống hồ bây giờ đã là sáng sớm rồi, tôi chạy cả nửa thành phố để mua đồ ăn khuya cho anh?
- “Nhất định phải ăn trong hôm nay sao? Giờ đã là sáng sớm, có thể đóng cửa rồi.”
- “Mở cửa hai bốn giờ!” Vứt lại vài chữ, anh dứt khoát không cho tôi cơ hội nói nhiều mà đi thẳng lên tầng.
- Anh hoàn toàn không muốn ăn khuya mà là muốn hành hạ tôi.
- Nhưng suy cho cùng là tôi đuối lý, một lúc sau tôi vẫn ra khỏi biệt thự, chuẩn bị lái xe đi.
- Đang là mùa mưa, không khí nóng ẩm bức bối, chắc là sắp mưa rồi. Vốn dĩ tôi định lái chiếc Jeep của Phó Thận Ngôn đi, nhưng chìa khóa xe đã bị Phó Thận Ngôn cầm vào phòng sách rồi, hết cách nên tôi chỉ có thể vào gara lái một chiếc xe có gầm xe khá thấp đi ra ngoài.
- Một giờ sáng, vòng nửa thành phố mới mua được đồ ăn khuya, tôi còn đang mừng vì mình may mắn không gặp mưa.
- Nhưng vừa ra khỏi Quảng Hàn Nam Ký thì trời đổ mưa to, sấm chớp đùng đoàng, mưa như trút nước.
- Lái xe quay về, mùa mưa ở thành phố Giang có rất nhiều đường hầm và con đường xuất hiện tình trạng ngập nước, vì vậy tôi cố ý vòng qua đường hầm, mặc dù đường sẽ xa hơn một chút nhưng không bị ngập.
- Thế nhưng tôi tính toán kỹ lưỡng vậy mà cũng không ngờ xe sẽ hỏng giữa đường, vì đi đường vòng, tôi lái cũng chậm nên vẫn còn cách biệt thự hơn nửa quãng đường. Ở đây vắng vẻ, lại còn đang mưa to nên một lúc lâu sau cũng không thể nào bắt được xe.
- Nhìn điện thoại, pin sắp hết rồi, tôi không còn cách nào khác nên chỉ đành gọi cho Phó Thận Ngôn.
- Điện thoại đổ chuông vài lần cũng không có ai nghe máy, thấy điện thoại sắp tắt, tôi chỉ đành tìm dù trong xe rồi xách đồ ăn khuya, đi bộ về.