Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 2 Anh đừng đi được không?

  • Toi còn chưa kịp nghĩ gì thêm thì đã thấy cửa phòng ngủ bị mở ra, anh mặc một bồ đồ ướt, không nhìn tôi mà đi thẳng về phía nhà tắm, sau đó có tiếng nước chảy vang lên.
  • Anh đến vào lúc này rồi thì tôi cũng chẳng ngủ tiếp được nữa, đành phải đứng dậy, mặc quần áo vào, sau đó lấy áo ngủ của anh từ trong tủ ra, đặt ở cửa phòng tắm, sau đó đi lên sân thượng.
  • Bây giờ đã sang mùa mưa, bên ngoài trời mưa rả rích, sắc trời cũng đã tối, còn có thể nghe thấy loáng thoáng có tiếng tí tách khi những giọt mưa rơi xuống những viên gạch ngói.
  • Tôi nghe thấy có tiếng động ở phía sau, quay đầu lại thì thấy Phó Thận Ngôn đã ra khỏi phòng tắm, quấn khăn tắm ở nửa người bên dưới, mái tóc anh ướt sũng, còn có vài giọt nước đang chảy dọc theo cơ thể cường tráng của anh, chắc đây chính là cảnh mà người ta thường gọi là đẹp trai mê người rồi.
  • Có vẻ như anh cũng phát hiện ra là tôi đang nhìn mình nên quay ra nhìn về phía tôi, anh nhíu mày: “Lại đây!” Giọng nói của anh vô cảm.
  • Tôi ngoan ngoãn đến bên cạnh anh, thấy anh ném khăn tắm trên tay mình cho tôi, sau đó hạ giọng nói: “Lau giúp tôi.”
  • Trước giờ anh vẫn luôn như vậy, tôi cũng đã quen rồi. Anh ngồi ở mép giường, tôi ngồi trên giường, nửa quỳ nửa ngồi phía sau lưng anh, lau tóc cho anh.
  • “Ngày mai sẽ tổ chức tang lễ cho ông nội, chắc phải về nhà tổ sớm đấy.” Tôi lên tiếng, không phải là tôi đang cố ý bắt chuyện với anh mà vì anh chỉ mải để ý đến Lục Hân Nhiên, nếu tôi không nhắc thì chắc anh cũng quên luôn mất.
  • “Ừ.” Anh đáp tôi một câu, không nói gì thêm.
  • Tôi biết là anh không muốn nói chuyện nhiều với tôi nên cũng không nhiều lời, sau khi lau khô tóc giúp anh xong, tôi lại nằm xuống giường, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
  • Có lẽ là do đang mang thai nên lúc nào tôi cũng thấy rất buồn ngủ, bình thường Phó Thận Ngôn tắm xong thì sẽ vào phòng đọc sách rồi ở đó đến tận nửa đêm, chẳng hiểu sao tối nay anh lại thay áo ngủ rồi nằm xuống luôn.
  • Mặc dù thấy hơi lạ nhưng tôi cũng không hỏi gì. Nhưng sau đó anh bất ngờ ôm lấy tôi, kéo vào lòng mình, sau đó nhẹ nhàng hôn tôi.
  • Tôi không hiểu lắm, mở mắt ra nhìn anh: “Phó Thận Ngôn, em…”
  • “Không muốn à?” Anh lên tiếng, đôi mắt đen nhánh của anh vừa lạnh lùng lại vừa có phần ngang ngược.
  • Tôi nhìn xuống, tôi không muốn nhưng không phải là vì tôi.
  • “Có thể nhẹ nhàng một chút không?” Đứa bé mới được sáu tuần, nếu không cẩn thận thì sẽ nguy hiểm.
  • Anh nhướng mày lên, không nói gì mà chỉ quay người, sau đó thô lỗ bắt đầu mọi chuyện. Tôi đau đến mức phải cuộn người lại, chỉ có thể cố gắng hết sức mình để bảo vệ cho con không bị thương.
  • Anh càng hung hăng, mãnh liệt thì cơn mưa bên ngoài cửa sổ cũng càng lớn hơn, chỉ thoáng chốc mà trời đã có cả sấm chớp, ánh đèn trong phòng lúc sáng lúc tối. Một lúc lâu sau, anh đứng dậy đi vào phòng tắm.
  • Tôi đau đến mức toát cả mồ hôi lạnh, vốn dĩ tôi định uống ít thuốc giảm đau, nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến đứa bé nên cuối cùng lại thôi.
  • “Br…” Điện thoại trên tủ đầu giường bỗng rung lên, là của Phó Thận Ngôn, tôi nhìn liếc về phía đồng hồ trên tường, đã mười một giờ rồi.
  • Giờ này mà còn gọi điện cho Phó Thận Ngôn, chắc cũng chỉ có mỗi Lục Hân Nhiên mà thôi.
  • Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Phó Thận Ngôn trùm khăn tắm đi ra, anh lau tay rồi ấn nút nghe máy, không biết là bên đầu dây bên kia đã nói gì.
  • Mà Phó Thận Ngôn chỉ hơi nhíu mày lại, sau đó lên tiếng: “Hân Nhiên, đừng có làm loạn.”
  • Nói xong, anh lập tức cúp máy, chuẩn bị thay quần áo rời đi. Nếu là trước kia thì tôi có thể giả vờ như không thấy gì, nhưng lần này tôi lại túm chặt lấy Phó Thận Ngôn, nhẹ nhàng cầu xin anh: “Đêm nay anh đừng đi được không?”
  • Phó Thận Ngôn nhíu mày lại, gương mặt điển trai của anh có vẻ lạnh lùng, không vui: “Mới được cho ăn ngon một chút là bắt đầu ngang ngược luôn rồi à?”
  • Câu nói này vừa lạnh lùng lại vừa mỉa mai.
  • Tôi hơi ngẩn ra, bỗng cảm thấy hơi nực cười, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh rồi nói: “Ngày mai tổ chức tang lễ cho ông nội rồi, dù anh có cảm thấy không yên tâm về cô ấy thì cũng phải có chừng mực một chút chứ.”
  • “Uy hiếp à?” Anh nheo mắt lại, sau đó nắm mạnh phần cằm của tôi, nói với giọng trầm thấp, lạnh lùng: “Thẩm Xu, cô giỏi lắm.”