Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 18 Tôi quyết định bỏ đứa bé

  • Hợp tác giữa bệnh viện và Phó Thị là thuộc thể chế của nhà nước, vốn dĩ Phó Thị là công ty xây dựng và thương mại, dự án hợp tác với bệnh viện thuộc mảng xây dựng. Hiện tại Phó Thận Ngôn đã giao cho tôi lo liệu, Trường Nhuy mà bà Lục nói chính là viện trưởng Lục.
  • Trước đó chúng tôi đã ký hợp đồng rồi, công trình hoàn thành bệnh viện sẽ được thanh toán trong tháng này, sau đó bắt đầu chính thức sử dụng. Nhưng bên phía viện trưởng Lục đã dùng số vốn để hoàn thành dự án ban đầu vào việc khác, thế nên trong một khoảng thời gian ngắn không thể trả hết được.
  • Thực ra nói đơn giản thì lần thanh toán cuối cùng không thể nào chuyển đến phòng kế toán của Phó Thị theo thời gian quy định trên hợp đồng được.
  • Nghe bà Lục nói xong, tôi hơi khó xử, cười nói: “Bà Lục, bà cũng biết, mặc dù tôi với Thận Ngôn đã kết hôn nhiều năm nhưng tình cảm của chúng tôi không tốt lắm, khoản tiền này cũng không phải nhỏ. Bình thường Thận Ngôn làm việc rất cẩn thận, nếu chuyện này xảy ra sơ sót gì thì tôi cũng khó mà giải thích được với anh ấy.”
  • Bà Lục hơi lo lắng, sắc mặt không tốt lắm, nghĩ ngợi rồi nói: “Chỉ cần một tuần thôi, cô chỉ cần châm chước một tuần thôi, đợi Trường Nhuy xoay vòng vốn được rồi, chắc chắn sẽ cảm ơn cô.”
  • Việc này không khó với tôi, nhưng dừng lại một lúc, tôi nói: “Bà Lục, bà cũng biết Phó Thị không phải công ty nhỏ, việc kiểm tra rà soát xoay vòng vốn được quản lý rất nghiêm ngặt, nếu bên tôi giúp viện trưởng Lục, vậy thì tôi phải chịu trách nhiệm nhất định, trừ khi...”
  • Nói đến đây, tôi dừng lại nhìn bà Lục, không nói tiếp nữa.
  • Bà ấy như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội hỏi: “Trừ khi gì?”
  • Tôi nhìn bà ấy, ngập ngừng một lúc mới nói: “Trừ khi bên tôi có lý do hợp lý để trì hoãn công việc.”
  • Không đợi bà Lục lên tiếng, tôi nói tiếp: “Có lẽ bây giờ cũng đúng lúc có một chuyện dùng để làm cái cớ được.”
  • “Chuyện gì?” Bà Lục cầm ly nước trong tay, nhìn tôi rồi hỏi.
  • “Phải làm phiền viện trưởng Lục giúp tôi sắp xếp một bác sĩ của khoa sản, thu xếp thời gian để tôi làm phẫu thuật phá thai!”
  • Tôi vừa dứt lời, bà Lục ngạc nhiên mở lớn mắt, nhìn tôi hỏi: “Cô Phó có thai?”
  • Tôi gật đầu: “Sáu tuần!”
  • “Đã sáu tuần rồi sao phải làm phẫu thuật phá thai, cậu Phó có biết không?” Bà ấy hơi khó hiểu, ngừng lại rồi nói: “Cô với cậu Phó đều là người lớn rồi, đứa con này đến đúng lúc mà!”
  • Tôi cười, không tiện nói nhiều, chỉ nhìn bà ấy rồi bảo: “Tôi với Thận Ngôn vẫn chưa chuẩn bị tốt để có đứa con này, thế nên...”
  • Ngừng lại một lúc, tôi nói: “Cũng vừa khéo, tôi có thể mượn thời gian này để lùi thời gian hoàn thành vài ngày, chuyện này phiền bà Lục nói lại với viện trưởng Lục.”
  • “Cậu Phó có biết không?” Dường như bà ấy có hơi không chấp nhận được, nhìn tôi rồi hỏi.
  • Tôi gật đầu: “Anh ấy biết.”
  • Lúc này bà ấy cũng không nói nhiều nữa, chỉ khẽ thở dài rồi nói: “Đáng tiếc quá!”
  • Trò chuyện đến đây, cũng xem như đã làm xong việc.
  • Hàn Song chuẩn bị thực phẩm dưỡng sinh cho bà Lục, tiễn bà Lục đi, tôi nhìn Hàn Song rồi nói: “Cô đến phòng làm việc của chủ tịch tìm Trần Nghị, bảo anh ta đưa thỏa thuận ly hôn Phó Thận Ngôn đã soạn trước đó cho tôi.”
  • Hàn Song sửng sốt, nhìn tôi nói: “Giám đốc, cô...”