Chương 12 Côn đồ gây chuyện
- Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, tôi không biết nên xử lý những chuyện này thế nào nên dứt khoát đi tìm Mộc Tử.
- Quán bar Thời Gian.
- Vẫn còn sớm nên không nhiều người đến đây, Mộc Tử gọi một ly cocktail cho tôi, nói: “Sao đến đây vào giờ này? Gặp chuyện à?”
- Nhìn màn múa cột trên sân khấu, tiếng nhạc đinh tai nhức óc và tiếng hò hét lẫn vào với nhau, tôi khẽ lắc đầu, đặt ly cocktail bên miệng xuống, nhìn cô ấy rồi nói: “Không có gì, đến chỗ cậu ngồi thôi.”
- “Phó Thận Ngôn lại bắt nạt cậu à?” Lâm Trạch lên tiếng, nói hơi bất lực: “Nếu cậu thực sự không thể nào sống với anh ta được thì mau ly hôn đi, dựa vào ngoại hình của cậu thì muốn tìm người đàn ông thế nào mà chẳng được? Mắc mớ gì cứ phải canh giữ cái tượng băng cả đời, cậu không mệt à?”
- Trước nay Mộc Tử luôn ăn nói thẳng thắn, tôi với cô ấy cũng xem như bạn bè vào sinh ra tử đã đi qua trắc trở, cô ấy sống thản nhiên, không muốn thấy tôi lằng nhằng với Phó Thận Ngôn.
- Đưa tờ siêu âm bụng trong túi cho cô ấy, tôi nói với vẻ hơi bất lực: “Cho dù ngoại hình có xinh đẹp, nếu tớ có con với chồng trước, cậu cảm thấy người đàn ông nào có thể chấp nhận được?”
- Cô ấy giật lấy tờ siêu âm bụng trong tay tôi, nghiêm túc đọc tới đọc lui rồi trừng lớn mắt nhìn tôi, nói: “Sáu tuần? Chẳng phải cậu với Phó Thận Ngôn không thân mật à? Sao lại có em bé?”
- “Nhớ tháng trước tớ say, Phó Thận Ngôn đến đón tớ không?” Tôi giật lại tờ siêu âm trong tay cô ấy, lên tiếng.
- Cô ấy mở lớn mắt, ngạc nhiên và câm nín, một lúc lâu sau mới hỏi: “Giờ cậu định làm thế nào?”
- Tôi lắc đầu, đến bước này thì tôi cũng thấy mông lung rồi.
- “Phá đi!” Mộc Tử nói: “Vốn dĩ cậu với Phó Thận Ngôn không phải người cùng đường, bây giờ ông cụ mất rồi, cậu giữ đứa bé này thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện thôi. Chi bằng phá đi, cậu với Phó Thận Ngôn ly hôn, cuộc đời dài như vậy, cả đời cậu không thể chỉ yêu một người được.”
- Tôi hơi lơ đãng, thấy người đến quán bar ngày càng đông, tôi nhìn Mộc Tử: “Đi tiếp khách đi, tớ ngồi đây một lát.”
- Thấy tôi không nghe lọt tai được câu nào nên cô ấy không nói nữa, liếc tôi một cái rồi đổi cocktail của tôi thành nước ép.
- Đêm dần buông, người trong quán bar cũng dần sôi nổi, Mộc Tử bận rộn nên không rảnh để quan tâm đến tôi, tôi tìm một góc ngồi ngẩn ra.
- Nhìn nam nữ qua lại không ngớt ăn chơi đàng điếm, tôi bỗng mất tập trung.
- Lúc quán bar xảy ra chuyện, tôi nhất thời chưa phản ứng lại kịp, tiếng hét chói tai và tiếng tranh cãi ầm ĩ truyền tới tôi mới hoàn hồn.
- Không biết từ lúc nào, có vài tên côn đồ vào quán bar, đang vây quanh Mộc Tử gây sự, vốn dĩ có rất nhiều khách giờ cũng đi hết rồi, tiếng nhạc ồn ào cũng đã tắt.
- Tôi ngồi trong góc, ánh đèn mờ ảo nên không dễ bị người ta nhìn thấy. Tôi thấy Mộc Tử bị mấy tên côn đồ cầm gậy vây xung quanh.
- Vừa nhìn đã biết đến để gây chuyện, Mộc Tử cũng rất bình tĩnh, nhìn mấy người đó, nói: “Các anh đến để gây chuyện hay đến tìm thú vui?”
- “Tao đến gây chuyện đấy, con điếm, mày có gan chơi với bọn tao không?” Tên côn đồ đứng đầu lên tiếng, cười xấu xa đưa tay chạm vào mặt Mộc Tử.
- “Bốp!” Bàn tay quấy rối chưa kịp chạm vào mặt Mộc Tử thì tôi đã dứt khoát ném ly nước cam trong tay mình.
- Đột nhiên bị ném trúng tay, tên côn đồ ôm cánh tay, đau đớn la lên: “Đứa nào ném ông đây đấy?”
- “Tôi!” Tôi đứng lên, đi tới giữa đám người, nhìn Mộc Tử thì thấy cô ấy cũng đang nhìn tôi với vẻ hơi lo lắng: “Sao cậu còn ở đây?”
- Tôi cạn lời, xem ra vừa rồi cô ấy tưởng tôi đã đi.
- Liếc cô ấy một cái, tôi nói: “Tớ không ở đây thì ở đâu nữa?”
- “Khờ!” Mộc Tử ném cho tôi một chữ rồi bảo vệ tôi ở phía sau, nhỏ giọng nói: “Lát nữa đánh nhau, cậu tranh thủ tìm cơ hội chuồn đi.”
- Biết cô ấy lo lắng cho tôi nên tôi không nói nhiều, chỉ nhìn tên côn đồ vừa rồi bị ném trúng, nói: “Mấy thằng đàn ông đi bắt nạt một cô gái thấy có thích hợp không?”