Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 10 Sự thờ ơ của Phó Thận Ngôn

  • Phó Thận Ngôn ở một bên xem náo nhiệt đi vào, ánh mắt tối lại nhìn Lục Hân Nhiên, giọng nói lạnh lùng: “Sao không nghỉ ngơi?”
  • Đối với Lục Hân Nhiên, dường như sự xuất hiện của Phó Thận Ngôn hơi bất ngờ, dáng vẻ cô ta xinh đẹp đáng yêu, thấy anh đến thì nắm lấy góc áo anh, kéo anh ngồi xuống bên giường, ôm lấy anh rồi nói: “Ban ngày ngủ nhiều rồi nên không ngủ được, sao anh lại đến đây?”
  • “Đến thăm em!” Lúc nói, đôi mắt đen của Phó Thận Ngôn nhìn tôi, ánh mắt rơi xuống mu bàn tay tôi, anh khẽ cau mày: “Đi xử lý đi!”
  • Giọng nói thờ ơ lạnh lùng, không nghe ra được sự thương xót và quan tâm.
  • Lục Hân Nhiên ôm anh, khuôn mặt mang theo vẻ xin lỗi và áy náy, nói: “Là em không cẩn thận nên làm chị Thẩm bị bỏng.”
  • Phó Thận Ngôn vuốt mái tóc dài của cô ta, ánh mắt thờ ơ, dường như không hề có ý trách móc.
  • Tôi như bị người ta đẩy đến vách núi, trái tim đau đến nỗi không thở được, từng bước ra khỏi phòng bệnh.
  • Thực ra từ đầu tôi đã biết mình sẽ thua trong ván cược này của Lục Hân Nhiên, nhưng tôi vẫn ôm một tia hi vọng, cho dù chỉ là một câu ‘đau không?’ của Phó Thận Ngôn thôi, như thế cũng đủ để tôi gắng sức mà bước tiếp.
  • Nhưng cuối cùng, ngay cả một ánh mắt thương hại mà tôi cũng không có được, thậm chí còn không có nổi sự cảm thông.
  • Trên hành lang, tôi bị một lồng ngực rộng lớn chặn đường, ngước mắt thì thấy Trình Tuyển Dục khẽ cau mày, ánh mắt hơi nheo lại nhìn tôi.
  • Tôi không hiểu lắm, nhìn anh ta, nói: “Bác sĩ Trình!”
  • Anh ta nhìn tôi, một lúc lâu sau bỗng lên tiếng: “Đau không?”
  • Tôi sửng sốt, trái tim dâng lên nỗi chua xót, một giọt nước mắt rơi xuống đất, cơn gió lùa trên hành lang thổi tới khiến hành lang vốn đang lạnh lẽo vắng vẻ càng thêm hiu quạnh.
  • Xem đi, chỉ là một người mới quen thôi đã hỏi một câu ‘đau không?’ rồi, nhưng tại sao người bên tôi hai năm lại chẳng đoái hoài gì?
  • Tay được cầm lên, tôi vô thức muốn rụt lại nhưng càng bị nắm chặt hơn.
  • “Tôi là bác sĩ!” Trình Tuyển Dục lên tiếng, ý bảo không được từ chối, vì là bác sĩ cho nên không có chuyện thấy bệnh nhân thì khoanh tay đứng nhìn.
  • Nhưng tôi cũng biết, anh ta không phải một người thích lo chuyện bao đồng, chẳng qua tôi là vợ của Phó Thận Ngôn mà thôi.
  • Theo Trình Tuyển Dục vào phòng khám ngoại khoa, anh ta dặn một y tá vài câu rồi nhìn tôi, nói: “Ngoan ngoãn phối hợp để băng bó.”
  • Tôi gật đầu: “Cảm ơn!”
  • Trình Tuyển Dục rời đi, y tá rửa mu bàn tay bị bỏng của tôi, nhìn mấy vết phồng rộp màu trắng trên mu bàn tay tôi, y tá khẽ cau mày: “Bỏng hơi nặng, về sau có thể sẽ để lại sẹo đấy!”
  • “Không sao!” Xem như một bài học vậy.
  • Vì bị phồng rộp nên lúc xử lý vết thương phải đâm vỡ mấy vết phồng để rửa sạch mủ trên vết thương.
  • Sợ tôi không chịu được, y tá nói: “Sẽ rất đau, cô chịu đựng chút nhé.”
  • “Ừm!”
  • Chút đau đớn này không xem là đau được, đau trong tim mới gọi là đau.
  • Xử lý xong vết thương, y tá dặn dò vài câu. Tôi chuẩn bị quay về phòng bệnh của Lục Hân Nhiên, lúc đi qua cửa cầu thang thì loáng thoáng nghe thấy tiếng động từ cầu thang truyền tới, tôi dừng lại.
  • “Ông cụ mất rồi, cậu định khi nào thì ly hôn với cô ấy?” Đây là giọng của Trình Tuyển Dục?
  • “Cô ta? Thẩm Xu?” Người đàn ông lên tiếng, giọng trầm thấp lạnh lùng, quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn, là Phó Thận Ngôn.
  • Tôi đến gần cửa cầu thang, lờ mờ nhìn thấy Phó Thận Ngôn đút hai tay vào túi, vẻ mặt lạnh lùng dựa vào lan can, Trình Tuyển Dục thì dựa vào tường, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc đã cháy hơn phân nửa.
  • Anh ta gảy tàn thuốc trên đầu lọc, nhìn Phó Thận Ngôn, vẻ mặt hờ hững, nói: “Cậu biết rõ cô ấy chẳng làm gì cả, chẳng qua là vì cô ấy yêu cậu thôi.”
  • Phó Thận Ngôn ngước mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Quan tâm đến cô ta từ khi nào vậy?”
  • Nghe vậy, Trình Tuyển Dục cau mày, lên tiếng: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ nhắc nhở cậu, tránh để sau này hối hận. Tình yêu có sâu đậm đến đâu thì cũng sẽ có một ngày cô ấy lấy lại tình yêu đó thôi.”
  • “Ha!” Phó Thận Ngôn cười khẩy: “Tôi chưa bao giờ thèm tình yêu của cô ta...”
  • Tôi không nghe tiếp vế sau, có vài chuyện trong lòng mình biết là được rồi. Nếu cứ muốn nghe người ta nói tường tận rõ ràng, vậy là tự bản thân mình không biết tốt xấu.