Chương 243
- Tôi suýt thì quên chuyện này, gửi tin nhắn trả lời lại. Tôi nghĩ lần này về thành phố Giang có thể nhân tiện gặp Kiều Ân và Mộc Tử, thời gian này không gặp họ, chắc con của Mộc Tử cũng được hai tháng rồi.
- Điện thoại đột nhiên bị cướp mất, tôi ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Phó Thận Ngôn, bất giác nhíu mày: “Sao vậy?”
- Anh đặt điện thoại ở nơi ngoài tầm với của tôi rồi bảo: “Ăn đi.”