Chương 231
- Một lúc lâu sau, anh ta ngước mắt nhìn tôi, trong mắt hơi u ám: “Ai làm?”
- Tôi cúi đầu, không kiềm được nước mắt, ngẩng lên nhìn anh ta, tôi không khóc nhưng nước mắt rơi xuống không nghe theo kiểm soát của tôi, “Lâm Uyển và nhà họ Mạc!”
- “Cạch!” Điện thoại bị anh ta ném xuống đất, người trong quán cà phê đều giật mình nhìn sang.