Chương 17 Thái độ của Phó Thận Ngôn
- Lục Hân Nhiên đau khổ khóc lóc, cả người suy sụp kéo Phó Thận Ngôn, trông đáng thương và bơ vơ như một đứa trẻ đi lạc.
- Phó Thận Ngôn ôm cô ta vào lòng, an ủi: “Hân Nhiên, em không hề một mình, em cũng sẽ không chỉ một mình, em bình tĩnh một chút!”
- Lục Hân Nhiên nhìn anh, đôi mắt đã sưng đỏ: “Đừng để cô ta sinh đứa bé ra được không? Em xin anh đấy anh Thận Ngôn, đừng để cô ta sinh đứa bé này ra, nếu không em sẽ chết!”
- Cô ta nói rất quả quyết và nghiêm túc.
- Phó Thận Ngôn nhìn cô ta, đôi mắt sâu thẳm đã nhuốm sự tức giận: “Hân Nhiên, đừng có làm bừa!”
- Lục Hân Nhiên thấy thế thì đẩy mạnh anh ra, nhanh chóng cầm con dao gọt trái cây ở bên cạnh lên cứa vào cổ tay mình.
- Tất cả xảy ra quá nhanh, tôi không ngờ Lục Hân Nhiên sẽ cực đoan đến mức này. Có lẽ Phó Thận Ngôn cũng không ngờ, cả người lạnh toát, đè nén nỗi sợ hãi, bế Lục Hân Nhiên chạy về phía phòng cấp cứu.
- Lục Hân Nhiên nắm chặt lấy thành đầu giường, sống chết không chịu thả tay, đỏ mắt nhìn Phó Thận Ngôn, nói: “Đừng để cô ta sinh đứa bé ra!”
- Tôi sững sờ, rốt cuộc Lục Hân Nhiên không muốn tôi sinh đứa con này ra đến mức nào? Nhìn Lục Hân Nhiên, lần này tôi không đợi anh lên tiếng mà nói: “Lục Hân Nhiên, cô yên tâm, đứa con này, tôi...” Kiềm nén nỗi đau trong lòng, tôi dịu giọng lại: “Tôi không sinh!”
- “Thẩm Xu!” Phó Thận Ngôn hoàn toàn nổi giận, đôi mắt đen trở nên đỏ ngầu.
- “Nếu anh còn không đưa cô ta đi cấp cứu, cô ta chết rồi thì anh càng đau khổ!” Tôi lên tiếng, cố chịu đựng cơn đau rát trong cổ họng.
- Phó Thận Ngôn mím môi, đôi mắt như đêm đen sâu thẳm khó mà đoán được đang nhìn tôi, sau đó anh bế ngang Lục Hân Nhiên lên rồi ra khỏi phòng bệnh.
- Trong phòng bệnh trống trãi, tôi nhìn chằm chằm vào vũng máu do Lục Hân Nhiên cắt cổ tay để lại, vừa nhức mắt vừa lạnh lẽo.
- Hạ sốt rồi vẫn phải truyền dịch dinh dưỡng, tôi không có tâm trạng ở bệnh viện nữa nên dứt khoát từ chối truyền dịch mà xuất viện luôn.
- Sau một đêm mưa to, cả thành phố Giang như sáng bừng lên. Rời khỏi bệnh viện, tôi không về biệt thự mà đi thẳng đến tập đoàn Phó Thị.
- Đến dưới lầu công ty, nữ lễ tân thấy tôi thì vội đi tới: “Giám đốc Thẩm, vợ của viện trưởng Lục ở bệnh viện Nhân Dân đang đợi cô trong phòng làm việc của cô, đến khoảng mười lăm phút rồi.”
- Tôi gật đầu, ấn thang máy rồi nhìn lễ tân: “Bảo Hàn Song đi chuẩn bị cho tôi ít quà, lát đưa mang đến cho bà Lục, đừng đắt tiền quá nhưng phải có lòng.”
- Lễ tân gật đầu.
- Vào thang máy ấn số tầng, tôi gọi cho Trình Tuyển Dục, đổ chuông hai tiếng thì anh ta nghe máy: “Thẩm Xu!”
- Tôi rất bất ngờ khi lần này anh ta gọi thẳng tên tôi, tôi khẽ cau mày, lên tiếng: “Tối anh rảnh không? Gặp nhau một lúc?”
- Dường như anh ta rất bất ngờ, khựng lại rồi nói: “Được, thời gian và địa chỉ cụ thể?”
- “Lát nữa tôi gửi cho anh!” Đến tầng của mình, thang máy mở ra, tôi cúp điện thoại rồi gửi thời gian và địa chỉ sang cho Trình Tuyển Dục.”
- Sau đó vào nhà vệ sinh dặm phấn rồi mới quay lại phòng làm việc.
- Theo Phó Thận Ngôn hai năm, không phải tôi không đạt được gì, ngoài việc không thể khiến anh yêu tôi ra thì tôi cũng được xem như là thu được rất nhiều về mặt công việc.
- Ít nhất thì từ một nhân viên công sở không biết gì, bây giờ tôi có thể thành thạo giải quyết các vấn đề nan giải, cũng xem như là đã trưởng thành rồi.
- Trong phòng làm việc, một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám hoa mẫu đơn đang tao nhã ngồi trên sofa bằng da màu đen, tay cầm điện thoại như đang đọc tin nhắn.
- Tôi gõ nhẹ hai cái vào cánh cửa khép hờ rồi đẩy cửa đi vào, cười nói: “Bà Lục, thật ngại quá, trên đường kẹt xe nên để bà đợi lâu rồi!”
- Thấy tôi, bà Lục đứng lên, đưa tay bắt tay chào hỏi tôi rồi cười nói: “Không vội không vội, tôi cũng vừa đến.”
- Hai người đều ngầm hiểu, bà Lục đi thẳng vào vấn đề: “Cô Phó, giờ này đến tìm cô làm chậm trễ công việc của cô, thật là ngại quá. Nhưng cô cũng biết đấy, khoảng thời gian trước Trường Nhuy nhà chúng tôi vừa ký hợp đồng hợp tác với Phó Thị, bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, cô xem bên cô có thể nói với cậu Phó, đẩy lùi thời gian thi công được không? Cũng là để tôi với Trường Nhuy thư thả một chút.”