Chương 146
- Bầu không khí tràn đầy sự ám muội mập mờ, bàn tay Phó Thận Ngôn đặt bên hông tôi bỗng bóp mạnh, giọng anh khàn khàn: “Đừng mất tập trung.”
- Sau đó, anh bỗng ôm tôi dậy và ném lên giường, thân hình anh cao lớn, ánh mắt như ra lệnh: “Cởi ra.”
- Tôi chú ý đến chỗ anh ra hiệu, tức khắc cảm thấy không còn gì để nói. Hai tay tôi đặt lên bụng, nhìn anh với ánh mắt bình tĩnh: “Bác sĩ nói không được, dễ tổn thương đến đứa bé.”