Chương 11 Cô sẽ lấy lại sao?
- Đến phòng bệnh của Lục Hân Nhiên, cô ta đã ngủ rồi, trong phòng có thêm một người phụ nữ trung niên, là người chăm sóc mà Phó Thận Ngôn tìm. Thấy tôi, bà ta chào hỏi đơn giản, ý muốn nói Phó Thận Ngôn bảo bà ta ở đây chăm sóc cho Lục Hân Nhiên, đã vậy thì tôi cũng không ở lại nữa.
- Ra khỏi bệnh viện, bắt xe về thẳng biệt thự.
- Vất vả cả một đêm, về đến biệt thự đã là sáng sớm. Có thể vì mang thai nên tôi hơi thèm ngủ, quay về phòng ngủ, quả thực là buồn ngủ quá nên tôi dứt khoát lên giường ngủ luôn.
- Trong cơn mê man, tôi bị mùi thuốc lá nồng nặc đánh thức, lờ mờ nhìn thấy bóng đen ngồi bên giường, tôi giật mình, tỉnh táo hơn đôi chút mới nhìn rõ là Phó Thận Ngôn.
- Không biết anh về từ lúc nào, trong phòng ngủ đầy khói, cửa sổ và cửa ra vào đều đóng. Giữa ngón tay thon dài của anh kẹp điếu thuốc đang cháy, không biết anh hút bao nhiêu nhưng nhìn tình hình thì chắc là không hề ít.
- “Anh về rồi à.” Tôi lên tiếng, ngồi thẳng người dậy, ngước mắt nhìn anh.
- Anh chưa từng hút thuốc, hôm nay lại ngang nhiên hút nhiều như vậy trong phòng ngủ, chắc hẳn là có chuyện.
- Anh không lên tiếng, đôi mắt đen sâu không thấy đáy đang nhìn tôi, tôi nhìn không thấu. Mùi khói trong phòng quá nồng khiến tôi hơi khó thở, tôi vén chăn xuống giường mở cửa sổ.
- Anh ngồi trên sofa, lúc đi qua anh, anh đột nhiên vươn tay kéo tôi vào lòng, sau đó hai tay ôm lấy tôi, dùng sức ôm chặt đến đáng sợ.
- “Phó Thận Ngôn!” Mặc dù không biết tại sao anh bỗng như vậy, nhưng tôi thực sự không thích người anh đầy mùi thuốc, vùng vẫy mấy cái anh cũng không buông tay.
- Tôi bình tĩnh lại, quay đầu nhìn anh: “Anh uống rượu à?” Vừa rồi không để ý, bây giờ gần anh mới phát hiện trên người anh nồng nặc mùi rượu.
- “Không hận tôi?” Anh bỗng thốt ra một câu như vậy khiến tôi hơi khó hiểu, tôi nhìn anh thì thấy anh cau chặt mày, bên môi có râu, có thể là gần đây bận quá nên anh chưa cạo.
- “Hận!” Tôi đáp, đưa tay muốn gỡ tay anh đang ôm tôi ra, cố thoát khỏi cái ôm của anh nhưng anh như đã hạ quyết tâm, ôm chặt lấy tôi.
- Anh như vậy khiến tôi hơi bối rối, nhìn anh hỏi: “Phó Thận Ngôn, anh sao vậy?”
- “Sẽ lấy lại sao?” Đôi mắt đen của anh nhìn tôi, có lẽ là do say rượu nên ánh mắt hơi mơ màng.
- Tôi nhất thời không biết anh đang nói gì, ngờ vực hỏi: “Lấy lại cái gì?”
- Anh nhìn tôi không nói gì nữa, bàn tay to lớn lần mò tìm kiếm, tất nhiên tôi biết anh muốn làm gì.
- Tôi đè tay anh lại theo bản năng, cau mày: “Phó Thận Ngôn, em là Thẩm Xu, không phải Lục Hân Nhiên, anh nhìn cho kỹ.”
- Anh không nói, dứt khoát bế tôi lên, nụ hôn mang theo mùi rượu mạnh mẽ và thô bạo ập tới.
- “Phó Thận Ngôn, em là Thẩm Xu! Anh nhìn cho kỹ.” Tôi hơi suy sụp, hai tay ôm lấy mặt anh, cố để anh nhìn rõ tôi.
- Giữa đôi mày anh mang theo chút mệt mỏi, nhìn chằm chằm vào tôi vài giây rồi nhàn nhạt thốt ra một chữ ‘Ừ!’, động tác vẫn không hề dừng lại.
- Vốn dĩ anh mặc vest, lăn lộn hồi lâu khiến nó nhàu nhĩ, áo khoác bị anh vứt dưới chân giường.
- Thấy sàn nhà bừa bộn, tôi tỉnh táo lại, còn đứa con trong bụng, không thể để như vậy được.
- Nhân lúc anh chuẩn bị, tôi đẩy mạnh anh ra rồi xuống giường, kéo theo chăn bọc mình lại, nhìn anh nói: “Phó Thận Ngôn, anh say rồi.”
- Nói xong, tôi đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.
- Tôi thay quần áo rồi ra ngoài, nếu ở đây, tôi sợ mình không thể nào giữ được đứa con này.