Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương sau
Không thể nói lời yêu

Không thể nói lời yêu

Last update: 2021-11-15

Chương 1 Mang thai

  • Thời gian mang thai: Sáu tuần
  • Sau khi thấy ảnh siêu âm, tôi đã bị choáng váng bởi những chữ này, mới một lần thôi mà sao đã mang thai rồi?
  • Bây giờ phải làm sao đây?
  • Bảo Phó Thận Ngôn là đừng ly hôn nữa à? Không, trái lại, anh chỉ cảm thấy tôi là một người hèn hạ, vô liêm sỉ, cố tình dùng đứa con để uy hiếp anh.
  • Tôi cố kiềm chế sự bức bối trong lòng, cất bản siêu âm vào túi rồi đi ra khỏi bệnh viện.
  • Bên ngoài tòa nhà cao ốc của bệnh viện, cửa sổ chiếc xe Maybach bóng loáng được hạ xuống khoảng một phần ba, nhìn từ bên ngoài có thể thấy dung mạo lạnh lùng, trong trẻo của người đàn ông ngồi ở ghế lái.
  • Trai đẹp, xe sang, tất nhiên là sẽ khiến rất nhiều người qua đường phải chú ý đến.
  • Vừa giàu vừa đẹp trai là đặc trưng của Phó Thận Ngôn rồi, nhiều năm như vậy, giờ tôi cũng thấy quen rồi, tôi không quan tâm đến ánh mắt của người đi đường, lên ghế lái phụ.
  • Người đàn ông vốn đang nhắm mắt dưỡng sức cảm nhận được tiếng động, anh chỉ hơi nhíu mày lại, không mở mắt ra mà chỉ bình tĩnh trầm giọng hỏi: “Giải quyết xong rồi à?”
  • “Vâng.” Tôi gật đầu, đưa hợp đồng mà tôi vừa ký với bệnh viện cho anh: “Viện trưởng Lục nhờ em gửi lời chào anh.” Vốn dĩ hợp đồng hôm nay chỉ có mỗi mình tôi đi ký, nhưng trên đường đi tôi lại gặp phải Phó Thận Ngôn, không hiểu tại sao mà anh lại tiện đường đưa tôi đến.
  • “Phần sau của vụ án này giao cho cô phụ trách đấy.” Từ trước tới giờ Phó Thận Ngôn rất kiệm lời, anh không nhận hợp đồng mà chỉ nói một câu rồi nổ máy.
  • Tôi gật đầu, không nói thêm gì nữa.
  • Tôi yên lặng cũng lâu rồi, có vẻ như tôi chỉ có thể yên lặng làm việc mà thôi.
  • Xe đi vào trung tâm thành phố, lúc này trời đã chạng vạng tối, anh không lái xe quay lại biệt thự mà lại định đi đâu thế? Mặc dù tôi thấy hơi khó hiểu, nhưng từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ chủ động hỏi thăm chuyện của anh, nên tôi đã quyết định im lặng tiếp.
  • Nghĩ đến bản siêu âm lúc nãy, tôi không biết phải lên tiếng nói cho anh thế nào, lúc nhìn thử thì tôi thấy anh đang nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng y như cũ.
  • “Phó Thận Ngôn.” Tôi lên tiếng, lòng bàn tay đang nắm lấy túi xách của tôi có cảm giác hơi ẩm ẩm, chắc là do tôi quá hồi hộp nên mới bị toát mồ hôi.
  • “Nói đi!” Hai chữ lạnh như băng, vô cảm.
  • Gần đây anh luôn đối xử với tôi như vậy, tôi cũng bình thường lại, cố kiềm chế cảm giác lo lắng trong lòng mình lại, tôi hít sâu một hơi rồi nói: “Em…” mang thai rồi.
  • Chỉ có ba chữ như vậy thôi, nhưng đúng lúc này, điện thoại anh lại đổ chuông, vậy nên tôi đành phải nuốt những chữ còn lại xuống.
  • “Hân Nhiên, sao thế?” Có vài người lúc nào cũng chỉ dành sự dịu dàng, sự thâm tình, sự yêu thích của mình cho một người duy nhất mà thôi.
  • Sự dịu dàng của Phó Thận Ngôn chỉ dành riêng cho Lục Hân Nhiên, nghe cách nói chuyện của anh đối với Lục Hân Nhiên là biết ngay.
  • Không rõ là Lục Hân Nhiên ở đầu dây bên kia vừa nói gì mà Phó Thận Ngôn bỗng phanh xe lại, sau đó an ủi cô ta: “Được rồi, lát nữa anh đến đó, em đừng đi lung tung.”
  • Sau khi cúp máy, vẻ mặt anh nghiêm nghị trở lại, anh lạnh lùng nhìn về phía tôi rồi nói: “Xuống xe!”
  • Đây là một câu mệnh lệnh.
  • Hôm nay không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện thế này, tôi gật đầu, sau đó nuốt hết những gì mình định nói xuống bụng, mở cửa, xuống xe.
  • Cuộc hôn nhân của tôi và Phó Thận Ngôn là một sự cố, đồng thời cũng là một sự sắp đặt của định mệnh, không liên quan gì đến tình yêu. Trong lòng Phó Thận Ngôn luôn có Lục Hân Nhiên, sự hiện diện của tôi chỉ là một món đồ trang trí, hoặc nói đúng hơn thì đó là một chướng ngại vật.
  • Hai năm trước, ông cụ Phó bị nhồi máu cơ tim, ông cụ nằm trên giường bệnh, ép Phó Thận Ngôn cưới tôi, mặc dù Phó Thận Ngôn không muốn nhưng vì ông cụ Phó nên cuối cùng vẫn đành phải cưới tôi. Hai năm qua, có ông cụ Phó nên Phó Thận Ngôn chỉ coi như tôi không tồn tại, hôm nay ông cụ Phó đã trút hơi thở cuối cùng rồi, chắc anh chỉ muốn đi tìm luật sư để viết đơn ly hôn rồi chờ tôi ký vào đó thôi.
  • Khi tôi quay lại biệt thự thì trời cũng đã tối, căn nhà to lớn như vậy mà lại vắng vẻ như một căn nhà ma. Có lẽ là vì đang mang thai nên tôi cảm thấy không muốn ăn lắm, tôi cứ thế đi thẳng về phòng ngủ, tắm rửa rồi đi ngủ.
  • Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy tiếng tắt động cơ ô tô ở sân nhỏ.
  • Phó Thận Ngôn về rồi à?
  • Anh đi với Lục Hân Nhiên rồi cơ mà?