Chương 302 Mùi vị tuyệt vọng
- Tôi chỉ vào ba bảo vệ trước mặt Trần Ngọc Châu và cười khẩy: “Bảo người của mày tránh ra hay vẫn muốn cứng rắn với tao, cho ba thằng đó quyết đánh một trận với tao?”
- Ba người kia nghe tôi nói vậy thấy không phục, bọn họ không cam lòng chịu lép vế, khoa chân múa tay ra vẻ với tôi.
- Trần Ngọc Châu không nói được lời nào, sắc mặt anh ta tối sầm chẳng khác nào bãi phân chó.