Chương 146 Thắng chắc
- “Cô, cô đừng khóc, tôi không cố ý, tôi chỉ muốn...”
- Lâm Phương cười gượng gạo: “Em biết, tự em không tốt. Em vẫn nghĩ về những ngày trước anh đối xử tốt với em như vậy, đều đã một đi không trở lại nữa, nhưng không thể trách anh được, cũng không thể trách Tiêu Tiêu, đều là do em không tốt. Trương Siêu, anh đừng căm thù em như vậy, lúc đó em thật sự khó xử. Nhưng mà anh hận em cũng đúng, dù sao em cũng đáng bị như vậy.”
- Cô ta khiến tôi bỗng chốc nghẹn họng, nói không nên lời. Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước cổng Tuấn Nhiên, tôi nhìn tòa cao ốc của Tuấn Nhiên, trong lòng cảm thấy phức tạp hỗn loạn.