Chương 327 Người hiền lành
- “Là tôi là tôi, anh tìm tôi có việc gì.” Tôi gật đầu khoái trá.
- Lúc này, tôi thấy cả nhóm Báo Tuyết đằng sau cậu ta đều chú ý tới chúng tôi, ngẩng đầu nhìn về phía này. Tôi lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với mọi người, ý bảo họ trước mắt đừng làm gì.
- Người kia đến phải hoang mang với tôi, hắn không hiểu vì sao tôi có vẻ chẳng sợ sệt gì, mà ngược lại còn khá phấn khích.