Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 147 Biểu quyết

  • Ông ta đứng ở ngay cửa ra vào, không đẩy cửa cũng không rời đi, giống như đang chờ đợi đáp án của ông Cam. Trái tim tôi đập bình bịch, luôn suy nghĩ, nếu lát nữa bị phát hiện tôi nên giải thích mình là ai thế nào đây.
  • “Con người mà, cũng không phải chuyện gì cũng cần tiền. Tôi đã già rồi, cũng không thể cố chấp mãi được, chỉ còn ôm ấp một chút tình cảm thôi. Đối với tôi, nếu Tuấn Nhiên không mang họ Trương, vậy thì nó không phải là Tuấn Nhiên nữa, chẳng liên quan gì tới họ Hàn hay họ Liễu. Hôm nay đừng nói là ông muốn động vào Tuấn Nhiên, cho dù ngày mai Hàn Khôn muốn động vào Tuấn Nhiên, chỉ cần ông Cam này chưa chết, thì chuyện đó không thể xảy ra.”
  • Giọng Liễu Vinh cũng trầm xống, giọng điệu đùa giỡn hay giảng hòa ban nãy đều biến mất không thấy đâu nữa:
Chương khoá