Chương 158 Mây mù
- Trên tầng được chia thành mấy căn phòng nhỏ, tất cả các phòng đều liền kề nhau, có thể nhìn thấy cảnh đường phố bên ngoài. Phía bên kia hành lang là một sân khấu kịch nhỏ, có mấy đứa trẻ ăn cơm xong rồi ngồi trong khán phòng dưới sân khấu kịch chơi game. Trên sân khấu có một ông lão tóc trắng xóa, đeo kính ngồi kéo đàn nhị, kéo thành âm điệu rất kỳ quái, nghe một hồi hai lỗ tai tôi ong ong, mới nhận ra thứ ông ta kéo hóa ra là nhạc nền của trò chơi Vương Giả Vinh Diệu (*).
- (*) Vương Giả Vinh Diệu: một trò game của Trung Quốc.
- Tôi suýt chút nữa bật cười tại chỗ, chưa kịp nghe thêm mấy câu, bác Cam ở căn phòng đầu tiên đã mở cửa, ngoắc tôi vào.