Chương 122 Đau lòng
- Lâm Phương thở hổn hển như thể kìm nén điều gì đó, đôi mắt cô ấy đỏ hoe nhưng không hề có giọt nước mắt nào chảy xuống. Có lẽ là cô ấy khóc quá nhiều rồi nên không còn nước mắt nữa.
- “Trương Siêu, em cầu xin anh hãy để em quay lại Lục Thông đi.”
- Tôi cau mày: “Sáng nay chính cô là người đòi đi mà.”