Chương 321 Cầu hôn
- Sở Tiêu Tiêu cười nói: “Vệ sĩ này này đắt thật đó, vậy không phải em thành kim ốc tàng Kiều rồi sao? Đùa thôi, như vậy cũng tốt, có thể khiến Thốc Tử mở miệng hỏi vay tiền là đủ biết vấn đề nan giải cỡ nào rồi.”
- Tôi thở dài: “Thốc Tử rời khỏi phái Vân Nhai cũng là vì Hạnh Nhi, chắc Hạnh Nhi là người quan trọng nhất trong lòng cậu ta. Anh đã quá hiểu cảm giác tuyệt vọng vì không có tiền rồi. Có lẽ anh chưa từng nói với em, thời trung học lúc bị Lưu Hổ đánh gãy tay, anh đã nằm trong bệnh viện ba ngày không ai chăm sóc. Cô của anh không chịu bỏ tiền điều trị cho anh, định để cho anh tự sinh tự diệt. Lúc ấy anh rất tuyệt vọng, ngày nào cũng nghĩ chẳng bằng chết quách đi cho rồi, nhưng cứ chết như thế thì quá oan uổng, nhất định phải cố sống sót. Sau đó bác sĩ Hồ ở bệnh viện không chịu nổi nữa, tới nhà cô anh mắng cho bà ta một trận, bà ta mới chịu bỏ tiền chữa trị cho anh. Điều trị xong liền đuổi anh ra khỏi nhà, bà ta nói anh đã mười tám tuổi rồi, bà ta không có trách nhiệm giám hộ nữa. Nhưng thực ra biệt thự hiện giờ bà ta đang ở vẫn đứng tên của anh.”
- Sở Tiêu Tiêu nghe xong càng ôm chặt tôi hơn, mùi hương cơ thể xộc vào mũi khiến cả người tôi nóng lên, bàn tay vô thức luồn vào áo ngủ của cô ấy, vuốt ve tấm lưng nhẵn mịn.