Chương 166 Chưa biết sống chết
- “Đúng, không phải người của Tuấn Nhiên.”
- Tôi vừa dứt lời, má của ông Hoàng co giật một cái. Ông ta siết chặt điện thoại và rất muốn nổi giận với tôi, nhưng khi nghĩ đến con gái yêu của mình, ông ta đã dằn cơn giận dữ này.
- “Ông Hoàng, làm vậy vốn không phải ý muốn của tôi, tốt hơn là ông nên hợp tác.” Tôi nói.