Chương 156 Nước mắt
- Tôi thở hổn hển, trong đầu rối loạn khác thường. Nếu nói chuyện hôm nay đều là lỗi của Lâm Phương thì có vẻ như tôi đã quá vô liêm sỉ. Nhưng tôi thật sự cũng không chịu nổi Lâm Phương như thế, cô ta năm lần bảy lượt dụ dỗ tôi, gây chia rẽ tôi và Sở Tiêu Tiêu. Có được mấy người đàn ông chịu được cám dỗ? Những chuyện như đàn bà ngồi trong lòng mà vẫn không loạn chỉ tồn tại trong sách thôi.
- Tôi vô cùng hối hận, tôi không nên để Lâm Phương bước vào, sao tôi có thể tin rằng cô ta sẽ thay đổi chứ? Một người sống tới hai mươi mấy tuổi, nhân phẩm chắc chắn không thể sửa chữa được nữa, sao tôi có thể trông mong cô ta sẽ thay đổi tính nết chứ!
- Suy cho cùng chuyện hôm nay cũng là tôi có lỗi, tôi không có mặt mũi đâu mà vô liêm sỉ trách cứ Lâm Phương như vậy.