Chương 7 Có phải bạn trai cô không
- “Đừng động đậy! Lấy ở đâu để lại ở chỗ đó.”
- Vào lúc cô nói câu này đã đi đến trước mặt Lương Khả Khả, sau đó khi cô định cầm lấy ống thuốc thử đó, Lương Khả Khả không hề buông tay ngược lại nắm lấy tay cô đổi hướng, dùng sức một cái.
- Chất lỏng màu xanh lá cây trong ống nghiệm bắn tung tóe, văng lên mặt của Lương Khả Khả.
- “Á...”
- Lương Khả Khả bỗng chốc hét toáng lên.
- Sau đó ngã bừa xuống đất.
- “Mặt của tôi, tại sao cô phải làm vậy!”
- Hoắc Từ Dịch nghe thấy tiếng động liền chạy đến.
- Lúc này, Giang Mộ Tranh đang ngồi xổm dưới đất, không ngừng đưa mặt của Lương Khả Khả ra kiểm tra, còn chưa kịp kiểm tra đã bị Hoắc Từ Dịch đẩy ra.
- Lương Khả Khả vẫn đang gào khóc: “Từ Dịch! Có phải mặt em bị hủy rồi không? Từ Dịch! Từ Dịch!”
- Hoắc Từ Dịch quan sát trên dưới mặt Lương Khả Khả, chỉ thấy trên mặt cô ta hiện lên một vết đỏ tươi, khóc đến nước mắt đầy mặt, vô cùng nhếch nhác.
- “Từ Dịch!” Lương Khả Khả chỉ cảm thấy trên mặt ngứa ngáy không thôi, thấy hàng lông mày nhíu chặt lại của Hoắc Từ Dịch thì cô biết đã thành công được một nửa rồi.
- “Tôi biết cô ghen tị việc tôi ở bên cạnh Từ Dịch, nhưng, nhưng... Tại sao cô nhất định phải hủy hoại khuôn mặt tôi.”
- Hoắc Từ Dịch nương theo hướng Lương Khả Khả chỉ vảo, bỗng chốc phát hiện trên tấm nhãn đó ghi rằng dễ ăn mòn.
- Lương Khả Khả khóc một cách ngang nhiên, trông có vẻ như cô cố tình hãm hại vậy.
- “Tôi...”
- Giang Mộ Tranh còn chưa kịp giải thích liền bắt gặp ánh mắt dữ tợn của Hoắc Từ Dịch, hệt như đang nhìn kẻ thù.
- “Giang Mộ Tranh, tôi không ngờ không gặp lâu như vậy, nay cô lại giở những trò đê tiện này.”
- Vừa dứt lời, Lương Khả Khả liền khóc nói: “Dịch, em... Em rất oan ức, Giang Mộ Tranh cần phải xin lỗi. Em muốn cô ta xin lỗi em.”
- Hoắc Từ Dịch ôm Lương Khả Khả lên, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Giang Mộ Tranh.
- Giang Mộ Tranh từ ánh mắt của Hoắc Từ Dịch biết được, anh ta rõ ràng đã tin lời của Lương Khả Khả.
- “Xin lỗi sao?”
- Giang Mộ Tranh nhìn thoáng qua Lương Khả Khả, bây giờ do cô ta được Hoắc Từ Dịch ôm lấy, tất nhiên cũng lộ mặt ra.
- Cô cũng có thể thấy rõ, rốt cuộc trên mặt cô ta là hiện tượng gì.
- Ha ha, thuốc thử dễ ăn mòn ư?
- “Ừm! Xin lỗi! Tôi muốn cô xin lỗi! Ngay lập tức!”
- Lúc này Lương Khả Khả vẫn không quên giả vờ thanh thuần thoát tục, nói.
- “Xin lỗi.” Lời này là do Hoắc Từ Dịch nói.
- Anh chán ghét sự bình tĩnh trong mắt của Giang Mộ Tranh lúc này.
- Trông như không hề có điểm yếu, vô cùng hời hợt.
- “Ha, thật ra chủ tịch Hoắc vốn không yêu cô Lương trong lòng anh, nếu không tại sao không nhanh chóng tìm cách chữa trị mà còn ở đây lãng phí thời gian? Tôi khuyên cũng đừng nên lãng phí thời gian ép tôi xin lỗi nữa, mau đi khám bác sĩ tốt hơn.”
- Cô nói xong, đầu cũng không ngoảnh lại mà bước ra ngoài.
- Lương Khả Khả đưa tay cản Giang Mộ Tranh lại, Giang Mộ Tranh buộc phải quay người, nhưng lại cười nhìn Lương Khả Khả: “Còn muốn cản tôi? Vậy tôi giới thiệu cho cô Lương một bác sĩ giỏi, bác sĩ da liễu Lưu Tân, chuyên điều trị dị ứng. Dị ứng hải sản phấn hoa cần tây trái vải đều rất hiệu quả. Hơn nữa, không biết nguồn gốc bị dị ứng, cứ nói tên tôi ra, kiểm tra miễn phí.”
- Cô nói xong đi thẳng ra ngoài.
- Hoắc Từ Dịch liền buông Lương Khả Khả xuống, Lương Khả Khả vẫn không bỏ cuộc, vội giải thích với Hoắc Từ Dịch: “Đây... Giang Mộ Tranh có ý gì, cô ta hất lên mặt em những thứ nguy hiểm như vậy cứ thế mà bỏ đi à!”
- Hoắc Từ Dịch không nói thêm gì, chỉ đưa Lương Khả Khả đến bệnh viện.
- Sau khi Lương Khả Khả vào bệnh viện liền có chút chột dạ, vội giải thích rằng cô ngại để Hoắc Từ Dịch nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của mình, bảo Hoắc Từ Dịch đi chỗ khác.
- Vốn dĩ Hoắc Từ Dịch không mấy quan tâm đến vấn đề về da của Lương Khả Khả, bảo chuyên gia đến rồi anh ngồi đợi ở hành lang.
- Nhưng, anh vừa ngồi xuống, đột nhiên ở đằng xa có một y tá nhỏ vội vã chạy đến.
- Sau đó vịn vào khung cửa hô to vào phòng khám khoa hô hấp.
- Cô y tá nhỏ rõ ràng rất phấn khích nên giọng nói rất to, cho dù ở cuối hành lang vẫn có thể nghe rõ những lời của cô y tá nhỏ nói.
- “Bác sĩ Giang, có một người đàn ông rất đẹp trai ở quầy phục vụ tầng một muốn gặp cô, có phải bạn trai cô không?”