Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 10 Sự ăn ý của vợ chồng vẫn cần được trau dồi một chút

  • Sau khi trở về, cô mở cửa bước vào, vừa vào cửa đã thấy hai nhóc con đang ngồi trên ghế sofa, một nhóc đã ngủ thiếp đi, trong giấc ngủ vẫn còn chẹp miệng. Còn một nhóc thì nhìn chằm chằm Giang Mộ Tranh với vẻ mặt nghiêm túc.
  • “Cuối cùng mẹ cũng về rồi, dì vừa đi được hai phút Nhĩ Nhĩ liền ngủ thiếp đi, con lại bế không nổi, chân sắp tê luôn rồi.”
  • Giang Nhất Nhất vô cùng nghiêm túc lên án kể tội của Giang Nhĩ Nhĩ, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ cưng chiều.
  • Giang Mộ Tranh hoàn toàn phớt lờ những lời Giang Nhất Nhất nói, bước lên trước bế cô bé lên và để vào phòng cô bé, lúc này mới quay người lại nói với Giang Nhất Nhất: “Vậy con cũng chuẩn bị đi ngủ đi.”
  • Giang Nhất Nhất không về phòng, chỉ đứng ở sau lưng Giang Mộ Tranh nhìn cô rửa tay, rửa mặt rồi lại trở về ngồi trên ghế sofa.
  • Sau khi nhìn thấy mọi thứ mới lên tiếng nhắc nhở: “Mẹ, mẹ có vẻ như rất mệt.”
  • Giang Mộ Tranh xoa huyệt thái dương, cười với Giang Nhất Nhất: “Làm việc đến mười một giờ, có thể không mệt sao? Con mau về phòng ngủ đi, thức khuya cũng rất mệt mỏi đấy.”
  • “Không phải đâu, mẹ, trước kia dù mẹ có thức khuya cũng sẽ không mệt mỏi đến vậy, có phải có chuyện gì không?”
  • Mặc dù Giang Nhất Nhất chỉ mới ba tuổi, nhưng nhiều khi Giang Mộ Tranh trò chuyện với nhóc đều cảm thấy nhóc như một người lớn.
  • Qua lời nhắc nhở của Giang Nhất Nhất, cô mới chợt nhớ đến tin nhắn trên điện thoại kia.
  • Cô trịnh trọng nói với Giang Nhất Nhất: “Có thể gần đây mẹ sẽ phải xử lý một số chuyện riêng, con phải chăm sóc em gái đấy.”
  • Giang Nhất Nhất gật đầu, tiếp tục ngước đôi mắt to long lanh lên, biểu cảm trên mặt lại có vẻ rất nghiêm túc: “Chuyện riêng của mẹ có liên quan đến ba sao?”
  • Giang Mộ Tranh bỗng ngây người rồi gật đầu.
  • Đối với sự tồn tại của Hoắc Từ Dịch, cô chưa từng giấu Giang Nhất Nhất.
  • Vì đứa nhỏ này bẩm sinh đã được di truyền sự thông minh của Hoắc Từ Dịch, từ nhỏ đã khác với người thường, có một số chuyện nhóc có thể hiểu được.
  • Cho dù không thể hiểu được, nhóc cũng sẽ không ép buộc cô.
  • Giang Nhĩ Nhĩ không biết đến sự tồn tại của Hoắc Từ Dịch, Giang Nhĩ Nhĩ lại được di truyền của Giang Mộ Tranh, chỉ là một cô gái nhỏ thông minh ngoan ngoãn bình thường, bây giờ cô bé không biết gì cả.
  • Giang Mộ Tranh gạt cô bé nói rằng ba cô bé đang hái sao ở ngoài vũ trụ, vài năm sau sẽ trở về.
  • Sau khi trao đổi với Giang Nhất Nhất, Giang Mộ Tranh liền dỗ dành Giang Nhất Nhất lên ngủ, sẵn tiện nhắn tin cho dì, bảo dì sáng ngày mai qua trông bọn nhỏ sớm một chút, còn nói rõ luôn lý do.
  • Chỉ là Giang Mộ Tranh không biết rằng, sáng ngày mai của Hoắc Từ Dịch chính là giờ phút sớm nhất của ngày hôm sau.
  • Cũng chính là rạng sáng vừa qua một giây.
  • Giang Mộ Tranh vừa tắm xong đã nhận được cuộc gọi của Hoắc Từ Dịch, giọng điệu ra lệnh của anh ở bên đầu dây kia hỏi cô tại sao bây giờ còn chưa xuất hiện trong nhà ở đường Giang Xuân?!
  • Giang Mộ Tranh nhìn thời gian trên điện thoại, thật muốn chửi Hoắc Từ Dịch có phải bị điên rồi không?
  • Nhưng cô đã bình tĩnh trong ba giây mới khiến giọng điệu êm dịu hơn chút, nói với bên đầu dây kia: “Anh Hoắc, anh có biết bây giờ trời vẫn chưa sáng không?”
  • Bên đầu dây kia vang đến giọng nói bình tĩnh trầm thấp của Hoắc Từ Dịch: “Biết.”
  • “Bây giờ là rạng sáng anh có biết không?”
  • Hoắc Từ Dịch ở bên đầu dây kia vẫn rất bình thản, khẽ đáp lại hai chữ: “Tôi biết.”
  • “Anh biết... Nếu anh Hoắc đã biết thì bây giờ nên cho tôi ngủ một giấc thật tốt, tôi nghĩ ba mẹ anh chắc sẽ không bay chuyến bay rạng sáng chứ?”
  • “Mười giờ sáng.”
  • Hoắc Từ Dịch tiếp tục trả lời, bình tĩnh đến như thể vấn đề này không liên quan đến anh vậy.
  • Nhưng Giang Mộ Tranh lại sắp bùng nổ, cho nên người đàn ông này chuyện gì cũng trả lời biết, rốt cuộc có ý gì?
  • “Tôi nghĩ tôi đã bày tỏ rất rõ ràng rồi, tôi đi ngủ đây, sáng mai gặp.”
  • “Tôi nghĩ, ba năm không gặp, sự ăn ý của vợ chồng vẫn cần được trau dồi một chút.”