Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 3 Bình thản hời hợt

  • Giang Mộ Tranh lặng lẽ phớt lờ Hoắc Từ Dịch bước vào phòng tiếp tân, đồng thời dời mắt đi.
  • Hai người đều không nói chuyện, chỉ có viện trưởng đứng ở đó nói.
  • Giang Mộ Tranh thẫn thờ không hiểu gì cả, cũng không rõ lần này Hoắc Từ Dịch đến tìm viện trưởng rốt cuộc muốn làm gì, chỉ biết cuối cùng viện trưởng bảo cô dẫn Hoắc Từ Dịch đến phòng nghiên cứu tham quan.
  • Vừa dứt lời, Hoắc Từ Dịch khẽ cười.
  • Anh nhìn thoáng qua vẻ mặt hoang mang không bằng lòng của Giang Mộ Tranh, dứt khoát đứng dậy: “Được.”
  • Ánh mắt của viện trưởng rất kiên quyết, Giang Mộ Tranh đành nhắm mắt dẫn một mình anh ta ra ngoài.
  • Bầu không khí giữa hai người hết sức gượng gạo, tựa như họ đang cố tình không nói chuyện.
  • Đi thẳng đến trước cửa phòng nghiên cứu, đưa mắt nhìn vào một căn phòng với các dụng cụ lạnh lẽo và các loại bình thủy tinh.
  • Lúc này, Hoắc Từ Dịch mới lên tiếng.
  • “Thế nào, các người đã yêu cầu số tiền đầu tư nhiều như vậy, nhưng lại tìm một người câm đến dẫn tôi tham quan sao?”
  • Giang Mộ Tranh không khỏi cười khẩy, giọng nói hay của bệnh viện có rất nhiều, không biết là ai đặc biệt chọn một người câm.
  • “Thuốc đặc trị mới được nghiên cứu và được thí nghiệm nhiều lần bởi đội ngũ y tế của chúng tôi trong nhiều ca bệnh lâm sàng.”
  • “Chúng tôi đã nhiều lần xác minh, loại thuốc đó có thể trị khỏi các ca bệnh cấp tính, đồng thời...”
  • Giang Mộ Tranh lên tiếng, giọng điệu máy móc lạnh nhạt.
  • Anh bảo cô nói thì cô nói.
  • Trong mắt cô, anh chính là chủ đầu tư, chỉ bàn về công việc, không muốn nói thêm gì khác.
  • “Tuyên bố với bên ngoài loại thuốc này không hề có tác dụng phụ, nên có thể hoàn toàn đảm bảo sự an toàn cho bệnh nhân khi dùng thuốc?”
  • “Cơ bản có thể.”
  • “Trăm phần trăm?”
  • Giang Mộ Tranh có chút giận dỗi nói: “Không có chuyện gì có thể đảm bảo trăm phần trăm cả, cũng không ai có thể.”
  • “Với loại thuốc như vậy, có thể giảm đến không còn tác dụng phụ đã là một bước đột phá.”
  • Khoảnh khắc này, khóe mắt của Hoắc Từ Dịch lóe lên vẻ ngạc nhiên.
  • “Vì vậy, trình độ của bác sĩ Giang trong những năm nay cũng chẳng ra làm sao.”
  • Giọng điệu của Hoắc Từ Dịch vẫn ôn hòa, dường như còn thêm một tiếng cười nhẹ vào trong đó, nhưng lời thốt ra lại rét đến thấu xương.
  • “Sao không nói nữa?”
  • Hoắc Từ Dịch dần dần áp sát cô: “Chẳng phải lúc nãy nói tốt lắm sao?”
  • Giang Mộ Tranh hơi thu lại tầm mắt, không muốn đếm xỉa đến sự mỉa mai của Hoắc Từ Dịch, chỉ nói với Hoắc Từ Dich một câu: “Nếu chủ tịch Hoắc cứ cảm thấy không vừa ý với dự án của chúng tôi, vậy xin tùy ý...”
  • Giọng nói của Giang Mộ Tranh vẫn bình thản hời hợt, dường như không để tâm đến hành động vừa rồi của Hoắc Từ Dịch.
  • Thực chất ra, tình cảm khi trước của họ cũng sẽ không còn tiến triển gì mới nữa.
  • Cô không muốn tốn thêm thời gian với Hoắc Từ Dịch.
  • “Loại thuốc này của cô đúng lúc xuất hiện, cho dù công ty chúng tôi không tiến hành đầu tư, cũng sẽ có những công ty khác đến cạnh tranh.”
  • Hoắc Từ Dịch không có ý định muốn đi.
  • Giang Mộ Tranh nhìn thẳng vào Hoắc Từ Dịch, tuy không lên tiếng, ánh mắt cũng chẳng tỏ rõ ý kiến.
  • Trước kia Hoắc Từ Dịch từng thích sự ngoan cố thỉnh thoảng được bộc lộ ra của Giang Mộ Tranh.
  • Nhưng bây giờ, anh chỉ muốn che giấu đi ánh sáng trong đôi mắt đen trắng rõ ràng kia, phá vỡ sự ngoan cố của cô.
  • “Nhưng nói cho cô biết, dự án mà Hoắc Từ Dịch tôi từ chối đầu tư do vấn đề an toàn, người khác sẽ nghĩ như thế nào?”
  • Nghĩ như thế nào? Dĩ nhiên là cảm thấy chất lượng thuốc có vấn đề!
  • Những năm nay, tuy cô không muốn quan tâm đến Hoắc Từ Dịch, nhưng thế giới này chính là lớn như vậy, mà dự án được phát triển và sản xuất bởi công ty của Hoắc Từ Dịch lại rất được mọi người quan tâm.
  • Hoặc có thể nói rằng, khi Hoắc Từ Dịch ở bên cô anh chỉ đơn thuần là một doanh nhân.
  • Chỉ biết dùng vốn để vận hành, hô gió gọi mưa.
  • Nhưng trong ba năm, anh đã trở thành một người am hiểu các chi tiết của ngành nghề này, đối với việc kiểm soát chất lượng cũng gần như nghiêm ngặt.