Chương 8 Hoắc Dục Xuyên
- Giọng nói của Giang Mộ Tranh rất nhỏ, chỗ của Hoắc Từ Dịch nghe không được rõ.
- Anh chỉ có thể nghe được cô y tá nhỏ trả lời: “Anh ta không nói mình tên gì, chỉ bảo tôi nói với cô, là bạn của cô. Cô không gặp anh ta thì anh ta sẽ bảo người phong tỏa bệnh viện này để tìm cô. À... Khuôn mặt như thế nào à, chính là rất đẹp trai đó!”
- “Đẹp trai như… như Ngô Ngạn Tổ vậy! Không đúng, không đúng, trông anh ta lạnh lùng nghiêm nghị hơn, hừm… Mắt đào hoa, góc mắt trái có một vết sẹo nhạt, rất ngầu!”
- Khi nói đến vết sẹo nhạt, Giang Mộ Tranh bỗng đi ra ngoài.
- Cô đi rất vội, áo blouse trắng hơi bay lên một chút.
- Mà Hoắc Từ Dịch lúc nghe thấy vết sẹo nhạt đó cũng chợt đứng lên.
- Quả nhiên, nghiên cứu mới nhất của Giang Mộ Tranh thực sự bùng nổ hơn, bùng nổ đến ngay cả nước ngoài cũng nghe được tin.
- Không những bản thân anh bị thu hút, còn thu hút luôn cả người mà anh không muốn gặp nhất.
- ……
- Khi Giang Mộ Tranh đến tầng một, dù xung quanh quầy phục vụ đã có không ít người vây quanh, nhưng cô vẫn nhìn thấy anh ta.
- Anh ta đứng trong dòng người, y tá ở quầy phục vụ đang bắt chuyện với anh ta.
- Anh ta rõ ràng không muốn trả lời, chỉ làm động tác gật đầu hoặc lắc đầu, coi như đang giao tiếp.
- “Dục Xuyên, cậu về từ khi nào thế? Sao lại đến bệnh viện, cũng không báo một tiếng.”
- “Nếu tôi báo chị biết trước thì còn có thể gặp được chị sao?”
- Câu này thốt ra khiến Giang Mộ Tranh trong phút chốc không nói nên lời.
- Cô chỉ nhìn người đàn ông trước mặt này với ánh mắt ôn hòa, sau đó suy nghĩ một hồi mới chuyển chủ đề.
- “Cậu vừa trở về chắc hẳn rất mệt, có cần tôi đặt một khách sạn cho cậu nghỉ ngơi không.”
- Cô muốn dụ anh đi chỗ khác, nên đã nói như vậy.
- Tất nhiên anh biết.
- Anh đưa tay ra trực tiếp để lên vai Giang Mộ Tranh, nói: “Không cần, tôi muốn gặp chị nhiều hơn.”
- Giang Mộ Tranh muốn thoát khỏi tay anh, nhưng chưa kịp làm vậy đã cảm thấy có một sức mạnh can thiệp vào, trực tiếp lấy cánh tay đó ra.
- Nhưng cũng chỉ thoải mái trong phút chốc, trên vai cô lại có thêm trọng lượng của một cánh tay.
- Hoắc Từ Dịch vừa xuất hiện đã tự nhiên ôm Giang Mộ Tranh vào lòng.
- “Dục Xuyên, trở về rồi tại sao không thông báo cho người anh trai này biết trước?”
- Hoắc Từ Dịch nhếch mép, nhưng trong mắt anh lại hoàn toàn xa lạ lạnh lùng.
- “Không kịp.”
- Lý do này của Hoắc Dục Xuyên rõ ràng có chút miễn cưỡng, nhưng anh cố tình nói miễn cưỡng một cách rõ ràng như thế.
- Tại sao không thông báo cho anh? Thật ra Hoắc Từ Dịch không quan tâm chút nào.
- Hoắc Dục Xuyên cũng biết.
- “Nếu hai anh em các người đã gặp nhau rồi vậy hai người trò chuyện với nhau đi, ở trên tôi còn bệnh nhân đang đợi, tôi đi làm việc trước đây.”
- Giang Mộ Tranh muốn rút lui.
- Biểu cảm trên mặt Hoắc Dục Xuyên trông có vẻ không muốn có quá nhiều giao lưu với Hoắc Từ Dịch, nhưng anh cũng không cản Giang Mộ Tranh lại.
- Thấy Hoắc Dục Xuyên không cản Giang Mộ Tranh, Hoắc Từ Dịch đương nhiên cũng không cản lại.
- Lúc này, vừa khéo Lương Khả Khả gọi cho Hoắc Từ Dịch, bảo cô đã kiểm tra xong rồi muốn về nhà.
- Khi Hoắc Từ Dịch bắt máy nhìn thoáng qua Hoắc Dục Xuyên, thấy Hoắc Dục Xuyên có vẻ như chuẩn bị rời khỏi, lúc này mới nói với Lương Khả Khả: “Được.”
- Sau khi cúp máy, không bao lâu thì Lương Khả Khả đã chạy đến, cô khoác lấy tay Hoắc Từ Dịch, trên mặt nở nụ cười rồi làm nũng đi theo Hoắc Từ Dịch lên xe.
- Giang Mộ Tranh đã bận rộn trong phòng thí nghiệm rất lâu, có một vi khuẩn trong ống nuôi cấy phải sinh trưởng đến mười một giờ đêm mới hoàn thành, nửa chừng cô có gọi cho gia đình sau đó vẫn tiếp tục đợi.
- Sau khi bỏ vi khuẩn đã sinh trưởng xong vào trong ống tiến hành nuôi cấy, cô mới cởi áo bước ra phòng thí nghiệm.
- Chỉ là không ngờ rằng, khi đi đến cửa chính bệnh viện lại gặp phải Hoắc Dục Xuyên.