Chương 4 Buông tay, anh muốn làm gì?
- Giang Mộ Tranh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
- Ba năm trước, Hoắc Từ Dịch khiến cô thương tích đầy mình.
- Ba năm sau, cô tưởng cô sẽ trưởng thành, nhưng anh muốn làm khó cô vẫn dễ như trở bàn tay.
- “Xin cứ tự nhiên...”
- Giang Mộ Tranh cắn răng, cuối cùng lên tiếng.
- Tùy ý đi, kết quả của dự án này, tùy ý anh.
- Cô không muốn van xin anh, van xin cũng vô dụng, cô biết rõ điều đó.
- Ba năm trước cô hết lời van xin anh, gần như muốn quỳ xuống đất cầu xin anh nghe lời giải thích của mình.
- Chẳng phải người đó đã một cú đá cô ra, vứt bỏ ba năm không quan tâm không hỏi han sao?
- Lần này cùng lắm chỉ là thân bại danh liệt nợ nần vướng thân mà thôi.
- Trước kia đầu tư không thành, mà dự án này lại sắp thành công, để không uổng công cô đã vay một khoản tiền lớn, cho dù bệnh viện không truy cứu trách nhiệm, khoản nợ kếch xù này cũng sẽ bám víu suốt đời.
- “Vậy...”
- Hoắc Từ Dịch vừa muốn nói gì đó, điện thoại lại reo lên.
- Vào lúc lấy điện thoại ra, Giang Mộ Tranh thấy hai chữ “Khả Khả” ở trên đó.
- “Alo? Thế nào?”
- Hoắc Từ Dịch đã bắt máy nhưng không quay lưng lại, không hề né tránh chút nào, tựa như không phải chuyện riêng của anh.
- Giang Mộ Tranh lùi về sau một bước, cô không hề muốn biết tình chàng ý thiếp giữa Hoắc Từ Dịch và Lương Khả Khả.
- Nhưng không ngờ Hoắc Từ Dịch lại tiến lên một bước, dồn cô lên bàn thí nghiệm.
- Cố tình để cô nghe!
- “Ai da, em thực sự rất nhàm chán, Từ Dịch dạo này em cũng không biết làm sao nữa, cứ thấy buồn nôn muốn ói.”
- Giọng nữ uốn éo kiểu cách vang ra từ điện thoại, lọt vào tai của Giang Mộ Tranh.
- “Vậy sao?”
- Giọng điệu Hoắc Từ Dịch ôn hòa, trong giọng nói dường như chứa thêm chút yêu chiều.
- Nhưng biểu cảm trên mặt đầy nghiền ngẫm, đôi mắt đào hoa gắn chặt lên người Giang Mộ Tranh: “Vậy đến bệnh viện kiểm tra xem, có phải ăn trúng đồ bậy không.”
- Lương Khả Khả vốn muốn nghe sự ngạc nhiên của Hoắc Từ Dịch, cô đã nói rõ như thế rồi sao người đàn ông này vẫn nghĩ không ra cô đang mang thai chứ?
- “Từ Dịch, bây giờ em đang ở bệnh viện...”
- Nghe vậy, Giang Mộ Tranh liền đau đầu.
- Xem ra Lương Khả Khả cảm thấy hôm qua chưa được lợi ích gì, không cam tâm nên hôm nay lại đến gây sự.
- Hơn nữa có vẻ như Hoắc Từ Dịch cũng không phải hoàn toàn chẳng hiểu rõ tình hình.
- Hoắc Từ Dịch thấy khuôn mặt tái mét của Giang Mộ Tranh, trong lòng cảm thấy hả giận, tiếp tục nói: “Là bệnh viện Nhân Tâm sao?”
- “Ừm ừm, phải đó.”
- Lương Khả Khả cười to ở bên kia đầu dây điện thoại, Giang Mộ Tranh gần như có thể tưởng tượng được biểu cảm mặt mày hớn hở của cô ta.
- “Đúng lúc anh cũng ở đây, phòng nghiên cứu trên tầng hai của khoa, em qua đây đi.”
- Hoắc Từ Dịch đè lên người Giang Mộ Tranh, rõ ràng trên người cô đều là mùi thuốc, nhưng hòa vào cơ thể cô lại có một mùi thơm dịu kỳ lạ.
- Chết tiệt, khiến anh vô cớ nóng lên.
- Hiển nhiên Giang Mộ Tranh cũng cảm nhận được sự biến hóa của người đàn ông, cô liền ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Từ Dịch, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
- Một người đàn ông sao có thể vô liêm sỉ đến mức vừa nói chuyện điện thoại với người tình của mình, vừa động dục với một người phụ nữ khác?
- Nhưng, cô cũng cảm thấy rõ rệt mặt của mình rất đỏ, tim đập rất nhanh.
- “Từ Dịch, sao anh lại ở đây?”
- Trong giọng nói của Lương Khả Khả có chút do dự, nhưng trong phút chốc cô chợt tỉnh ngộ.
- Vội nói: “Anh hãy đợi em, Từ Dịch.”
- Điện thoại đã ngắt máy, hai người vẫn trong tư thế gượng gạo này.
- Giang Mộ Tranh đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh nắm chặt cổ tay lại không động đậy được.
- “Hoắc Từ Dịch!”
- Tâm trạng của Giang Mộ Tranh tệ đến tột độ, cô khó khăn lắm mới có thể bước ra từ cuộc hôn nhân thất bại đó, cuối cùng có thể mặt không biến sắc đối mặt với Hoắc Từ Dịch, nhưng bây giờ người này muốn làm gì đây?
- “Sao nào?”
- Tay của Hoắc Từ Dịch chậm rãi cởi nút áo của Giang Mộ Tranh ra, bàn tay lạnh lẽo lẻn vào trong áo blouse trắng của cô, lại muốn di chuyển lên trên sờ vào trong áo lót của cô.
- “Buông tay! Anh muốn làm gì?”