Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 9 Lúc nào chị đến tôi cũng sẵn sàng có mặt

  • Khi Hoắc Dục Xuyên gặp được Giang Mộ Tranh, anh giơ tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ.
  • Cho dù hành động này không cố ý Giang Mộ Tranh vẫn có thể đoán ra được ý gì… Bây giờ đã gần rạng sáng, cũng có nghĩa rằng Hoắc Dục Xuyên đã đợi cô rất lâu.
  • Nếu đã như vậy, cô càng không thể trốn tránh.
  • Nhưng cô vẫn nở nụ cười trông như rất thoải mái, giả vờ không hiểu ý nghĩa hành động của anh, cô hỏi: “Cậu đang đợi tôi à? Tôi tưởng cậu đã đi rồi chứ. Nếu biết cậu đang đợi tôi thì tôi sẽ xuống sớm hơn.”
  • Nếu biết anh ta đang đợi cô thì cô đã ngủ ở phòng thí nghiệm rồi.
  • Trong mắt Hoắc Dục Xuyên hàm chứa ý cười, rất tự nhiên cởi áo ra khoác lên người Giang Mộ Tranh rồi nói: “Lên xe đi.”
  • Giang Mộ Tranh sờ vào chiếc áo đó, nhưng trả lại anh ta cũng không đúng, khoác lấy cũng có chút không được tự nhiên, bèn lên xe theo Hoắc Dục Xuyên.
  • “Cho nên, dạo trước chị phát biểu luận văn trở nên nổi tiếng là muốn thu hút anh trai tôi đến?”
  • Hoắc Dục Xuyên đợi Giang Mộ Tranh vừa ngồi vững liền đạp ga đến cùng, chiếc xe lao thẳng ra ngoài.
  • Kèm theo tiếng gầm rú của chiếc xe, giọng điệu của Hoắc Dục Xuyên cũng không tốt được bao nhiêu.
  • “Chỉ đơn thuần là bài phát biểu nghiên cứu khoa học thôi.”
  • Cô giải thích.
  • “Vậy tại sao anh tôi lại đến đây? Khi nào hai người ly hôn?”
  • Giang Mộ Tranh mở cửa sổ xe ra, gió lạnh bỗng chốc thổi vào, nương theo lời của Hoắc Dục Xuyên, cô giả vờ bình tĩnh mở một chai nước suối ra.
  • Không có câu trả lời, Hoắc Dục Xuyên liền lái xe nhanh hơn.
  • Đột nhiên một cú phanh gấp, toàn bộ nước trong chai nước suối xém chút đổ ra hết.
  • Giang Mộ Tranh nhíu mày trả lời: “Chúng tôi không thể nào ly hôn.”
  • “Người phụ nữ bên cạnh anh tôi, chị không thấy sao?”
  • Hoắc Dục Xuyên chợt xoay mặt qua, nhìn Giang Mộ Tranh với vẻ mặt chất vấn: “Cho dù chị không quan tâm đến việc anh ta dẫn theo người phụ nữ khác đến huênh hoang khoác lác trước mặt chị, vậy những tai tiếng ngập trời đó thì sao?”
  • “Tôi không quan tâm đến những tin tức lá cải này, cũng không xem gì cả, cậu biết rõ tôi ngoại trừ vi khuẩn virus ra, tôi vốn không quan tâm gì cả.”
  • Giang Mộ Tranh nhìn thoáng qua Hoắc Dục Xuyên rồi lại nhanh chóng dời mắt đi.
  • Hoắc Dục Xuyên cười khẩy, nhưng cuối cùng vẫn nói ra hai chữ: “Ly hôn.”
  • Sau khi anh dứt lời rồi lái xe tiếp, Giang Mộ Tranh cắn môi, nhìn màn đêm dày đặc không nói thêm lời nào nữa.
  • Lý do cô không thể ly hôn, Hoắc Dục Xuyên đâu phải không hiểu.
  • Hoàn cảnh bây giờ của cô, cô cũng không thể nói với Hoắc Dục Xuyên.
  • Cho dù sau này, Hoắc Từ Dịch đồng ý ly hôn, cô và Hoắc Từ Dịch đã ly hôn, cô gặp một người đàn ông mới, có một mối tình mới, có một cuộc hôn nhân mới, người đàn ông đó có thể là người A, người B, người C, nhưng không thể nào là Hoắc Dục Xuyên.
  • Vào lúc này, Hoắc Dục Xuyên dừng xe ở gần nhà Giang Mộ Tranh. Quay người qua nghiêm túc nhìn Giang Mộ Tranh.
  • Giang Mộ Tranh vẫn không nói lời nào, chỉ mở cửa xe ra, bước vào hẻm.
  • Hoắc Dục Xuyên nhìn bóng lưng của Giang Mộ Tranh, do dự một hồi vẫn mở cửa xe ra, hét lên một câu về phía Giang Mộ Tranh.
  • “Lúc nào chị đến tôi cũng sẵn sàng có mặt.”
  • Giang Mộ Tranh nghe được lời này cũng không quay đầu lại nữa.
  • Cô không nói cho Hoắc Dục Xuyên biết địa chỉ thực sự của cô, chỉ nói vị trí lân cận, vòng qua ngõ hẻm đi ra đường lớn, quẹo thêm vào một con hẻm nhỏ nữa mới đến.
  • Chặng đường này, Giang Mộ Tranh cảm thấy phiền muộn bởi câu tôi sẵn sàng có mặt của Hoắc Dục Xuyên.
  • Khó khăn lắm mới đến cửa nhà, tâm trạng dễ chịu hơn chút, kết quả lại nhận được một tin nhắn.
  • Trên đó viết rằng: Ngày mai ba mẹ về nước, cô hiểu mà. Sáng ngày mai về nhà ở đường Giang Xuân.
  • Giang Mộ Tranh nhìn những chữ ở trên đó, cau mày lại, nhưng vẫn trả lời một câu theo bản năng: Hiểu rồi.