Chương 11 Tư thế này…
- Vào lúc Giang Mộ Tranh chuẩn bị ngắt máy, Hoắc Từ Dịch lại thong thả lên tiếng.
- Giang Mộ Tranh cầm lấy điện thoại cảm thấy thật buồn cười, tên đầu sỏ biến mất ba năm đâu phải là cô…
- Năm đó, người có ảo tưởng với tình cảm luôn là Giang Mộ Tranh, chỉ là sau này, sự ảo tưởng đó đã hoàn toàn tan vỡ.
- “Ha ha, câu này thực sự rất buồn cười, giữa đêm khuya có thể trau dồi tình cảm gì chứ? Vỏn vẹn vài giờ thì có thể trau dồi sự ăn ý của vợ chồng à?”
- Giang Mộ Tranh đi qua đi lại trong phòng, cố giắng giữ bình tĩnh.
- Nhưng thật chất không thể bình tĩnh được.
- Cô sắp phát điên bởi hàng loạt những phản ứng mà bài báo đó mang lại, hơn nữa bây giờ rõ ràng Hoắc Từ Dịch đang cố tình gây sự với cô.
- Giang Mộ Tranh hít sâu ba giây, đưa ra một quyết định cuối cùng cho Hoắc Từ Dịch: “Tôi nghĩ, giữa đêm khuya ngoại trừ làm những chuyện xấu xa ra, không thích hợp trau dồi bất cứ tình cảm nào. Tôi đi ngủ đây, sáng mai đúng tám giờ tôi sẽ xuất hiện trong nhà anh.”
- “Giữa đêm khuya chính là thời điểm tốt để vợ chồng vun đắp tình cảm, một số chuyện vợ chồng nên làm không được xem là xấu xa.”
- Hoắc Từ Dịch nói những lời này với giọng trầm bổng, nhưng cũng vô cùng mờ ám.
- Giang Mộ Tranh cúp máy cái rụp.
- Nhưng vừa mới cúp máy liền nhận được một tin nhắn, đến từ Hoắc Từ Dịch: Số 180 đường Hoài Thủy. Nếu cô Giang không thể tự đến thì tôi đành cử người đến đón.
- Số 180 đường Hoài Thủy là địa chỉ hiện giờ của Giang Mộ Tranh.
- Hoắc Từ Dịch làm sao có được?
- Giang Mộ Tranh nhìn thấy những chữ này liền bật dậy từ trên giường, nhìn vào những dòng chữ đó.
- Hoắc Từ Dịch, anh giỏi lắm!
- Cô nghiến răng trả lời lại: Nửa giờ sau, tôi đúng giờ đến nhà anh.
- Giang Mộ Tranh dùng năm phút thông báo dì bảo mẫu đến trông bọn nhỏ, dùng năm phút để đựng đồ đạc, dùng hai mươi phút ngồi xe đến, vừa kịp lúc đến nhà Hoắc Từ Dịch.
- Hoặc có thể nói căn nhà này vốn là phòng cưới được chuẩn bị cho họ.
- Khi Giang Mộ Tranh bước xuống taxi, nhìn vào ngôi nhà này, trong lòng có chút lạ thường, chính nơi này, cô đã yêu Hoắc Từ Dịch.
- Nơi này, cũng là nơi cô mang thai.
- Tất nhiên, sau khi xảy ra sự hiểu lầm của ba năm trước, Hoắc Từ Dịch đã trực tiếp dọn đi, nơi này cũng đã chịu đựng nỗi đau lòng nửa năm của cô.
- Giang Mộ Tranh đeo theo túi bước xuống xe, nhập mật mã theo số trong trí nhớ, chỉ là còn chưa nhập xong cửa nhà đã được mở ra.
- Người mở cửa là Lương Khả Khả.
- Lương Khả Khả mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, mái tóc được sấy khô một nửa xõa trước ngực, rõ ràng là vừa mới tắm xong, tràn đầy mùi thơm dịu sau khi tắm.
- Giang Mộ Tranh bỗng chốc cau mày.
- Nhưng cô chỉ nhìn thoáng qua người Lương Khả Khả liền bước thẳng vào nhà.
- “Chẳng lẽ sự ăn ý cần người thứ ba đến trau dồi?”
- Giang Mộ Tranh vừa vào cửa đã tỏ rõ thái độ với Hoắc Từ Dịch, người thứ ba hiển nhiên là chỉ Lương Khả Khả.
- Hoắc Từ Dịch chỉ nhướn mày, nhìn Giang Mộ Tranh rồi đáp lại một chữ: “Phải.”
- Tiếp theo đó Lương Khả Khả vô cùng phối hợp bước qua, nói với giọng điệu rất uốn éo: “Bởi vì những năm nay tôi là người hiểu Dịch nhất, vì vậy, vì để cô có thể mau chóng hiểu rõ Dịch hơn, để tôi dạy cô cho…”
- “Yên tâm, tôi sẽ không ghen đâu. Vì tôi biết trong lòng Dịch chỉ có tôi, để tiện cho lần này sau khi hai người ứng phó ba mẹ của Dịch sẽ dễ dàng ly hôn hơn, tôi bằng lòng giúp đỡ.”
- Khi Lương Khả Khả nói như vậy, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Hoắc Từ Dịch, bộ dạng liếc mắt đưa tình thật khiến Giang Mộ Tranh có chút không vui.
- Nhưng ngoài mặt Giang Mộ Tranh giả vờ không hề để tâm: “Vậy cô mau bắt đầu đi, tôi rất buồn ngủ.”
- Khi cô nói hết câu, tưởng Lương Khả Khả sẽ nói một số thói quen sống của Hoắc Từ Dịch, kết quả cô không ngờ Lương Khả Khả lại trực tiếp mở hai chân ra, ngồi thẳng lên đùi Hoắc Từ Dịch.
- Tư thế này…