Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 5 Tao không có đứa con gái như mày!

  • Abby nhìn cô với vẻ đồng cảm: “Cô tội gì phải vậy chứ? Tiếp tục như thế này thì cơ thể cô thật sự không chịu nổi đâu, không chừng sẽ chết ở đây đó.”
  • Tô Dao đau khổ mỉm cười, trên khuôn mặt tỏ vẻ như được giải thoát: “Chết ở đây cũng tốt, nói không chừng còn có thể khiến anh ấy bớt giận.”
  • Không thể khuyên được cô, Abby thở dài quay người đi vào.
  • “Không chịu đi?” Khóe miệng Lục Lệ Thành nhếch lên một nụ cười gằn tàn khốc: “Gọi điện thoại cho nhà họ Chu, cứ nói hung thủ hại chết con gái họ đang ở ngoài cửa.”
  • Abby khẽ giật khóe miệng: “Vâng.”
  • “Còn nữa, nói với Tô Trường Trung là nếu muốn hóa giải nguy cơ cấp bách của Tô Thị cũng không phải chuyện không thể, chỉ cần ông ta vạch rõ ranh giới với Tô Dao, tôi sẽ bỏ qua cho Tô Thị.”
  • Ánh mắt u tối của Lục Lệ Thành nhìn chằm chằm vào bóng người kiên cường bên ngoài cửa sổ: “Tôi phải khiến cô ta nếm trải mọi đau khổ, cả đời này đều sống trong địa ngục.”
  • Nửa tiếng sau.
  • Tô Dao kiên quyết không đi mà cứ ở cửa đợi Lục Lệ Thành ra.
  • “Tô Dao!” Một giọng nói sắc lạnh đột nhiên vang lên ở phía sau, cô còn chưa kịp nhìn rõ người đến là ai thì “bốp” một tiếng, trên mặt cô lập tức hằn năm dấu ngón tay.
  • Là mẹ của Chu Đồng.
  • “Chu Đồng nhà tao coi mày như chị em ruột thịt, có cái gì tốt cũng nghĩ đến mày, thế mà mày lại làm ra chuyện bẩn thỉu này, mày hại chết Chu Đồng, lương tâm của mày bị chó tha rồi hay sao? Mày trả lại mạng con gái tao…”
  • Mẹ Chu Đồng không để cho cô phân trần gì đã ra tay đánh người, Tô Dao đã quỳ trong mưa cả đêm nên giờ đâu còn chút sức lực nào nữa.
  • Tóc cô bị giật mạnh, tay của bà ta dồn sức rất lớn, tát lên mặt cô liên tiếp mấy bạt tai “bốp bốp bốp”.
  • Mặt Tô Dao lập tức sưng tấy lên.
  • Cô không phản kháng và cũng không muốn phản kháng. Bất kể nói như thế nào thì cái chết của Chu Đồng cũng có trách nhiệm của cô, nếu như vậy có thể khiến trong lòng bà Chu dễ chịu hơn một chút thì cô cam tâm chấp nhận.
  • “Cái thứ không bằng súc sinh này, mày trả con gái cho tao, mày trả Chu Đồng lại cho tao…”
  • Bà Chu vừa khóc vừa đánh, Tô Dao giống như một người gỗ không có linh hồn để mặc cho bà ta đánh.
  • “Bà làm gì vậy?” Giọng của bà Tô đột nhiên vang lên bên tai, cuối cùng trên khuôn mặt đờ đẫn của Tô Dao cũng có một chút sức sống. Cô ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình ở cách đó không xa.
  • Còn có bố cô cùng đến đây nữa.
  • Bà Tô rất đau lòng khi nhìn thấy bà Chu đánh Tô Dao như vậy, bà muốn đi lên ngăn cản nhưng lại bị Tô Trường Trung nhất quyết kéo lại.
  • Một tiếng trước trợ lý của Lục Lệ Thành gọi điện thoại đến nói chỉ cần họ cắt đứt quan hệ với Tô Dao, đuổi cô ra khỏi nhà họ Tô thì tập đoàn Lục Thị sẽ không tính toán chuyện cũ, giúp Tô Thị vượt qua khó khăn.
  • Họ muốn giữ được tập đoàn Tô Thị thì không thể có chút dính dáng nào với Tô Dao.
  • Tô Trường Trung lạnh lùng nhìn con gái ở cách đó không xa. Quần áo của nó đều ướt sũng, má sưng tấy lên, tóc rối tán loạn xõa bên tai, người dơ dáy toàn là nước bùn, vừa nhìn đã biết là phải chịu không ít cực khổ.
  • Đứa con gái này từ nhỏ đã có chính kiến, không chịu nghe lời, bây giờ nó làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này, còn hại chết Chu Đồng, nó cũng nên bị trừng phạt.
  • Điều quan trọng nhất là tuyệt đối không thể để nó làm liên lụy đến tập đoàn Tô Thị.
  • Tô Trường Trung mím chặt môi, ném một tờ giấy xuống trước mặt Tô Dao: “Mày làm chuyện mất mày mất mặt này, tao không có mặt mũi nhận đứa con gái như mày nữa, đây là minh chứng đoạn tuyệt quan hệ. Từ nay về sau mày không còn là con gái của Tô Trường Trung tao nữa, nhà họ Tô chúng tao cũng không có mày.”
  • Chu phu nhân sững người đứng nguyên tại chỗ, nhất thời quên cả gào khóc.
  • Dù gì bố mẹ của Tô Dao cũng ở đây, hai nhà đều là thế gia nên bà ta cũng ngại đánh tiếp. Huống hồ Tô Trường Trung đã nói ra lời như vậy rồi, bà ta cũng không tiện nói gì nữa.
  • Cả người sớm đã tê dại từ lâu, cuối cùng lúc này Tô Dao cũng có một chút cảm giác đau. Cảm giác đau đó giống như kim không ngừng đâm vào ngực cô, đau đến mức khiến cô không thở nổi.
  • Cô cúi người nhặt tờ giấy mỏng dính dưới đất lên, mấy chữ to nổi bật trên mặt giấy đập vào mắt cô đau nhức.
  • Giấy chứng nhận đoạn tuyệt quan hệ cha con.
  • Mối quan hệ huyết thống mà Tô Dao tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không đứt được đã bị một tờ giấy mỏng tang như vậy cắt đứt hoàn toàn.
  • Đồng thời nó còn cắt đứt luôn cả một chút suy nghĩ cuối cùng về tình cha của cô.
  • Tờ giấy khẽ rung rung, hóa ra không biết từ lúc nào tay của cô đang run lên dữ dội.
  • Cũng tốt, Tô Dao, từ nay về sau nhà họ Tô và mày không còn chút quan hệ nào nữa, việc trả thù của Lục Lệ Thành sẽ chỉ có một mình mày chịu thôi, như vậy cũng rất tốt.
  • Người thân và tập đoàn Tô Thị sẽ không bị mày làm liên lụy nữa.
  • Tô Dao ngẩng đầu lên, đau buồn mỉm cười với bố mẹ: “Mẹ…”
  • Nói đến đây cô chợt khựng lại, chữa lại: “Tô phu nhân, hai người yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ làm phiền mọi người nữa.”
  • Tô Trường Trung ngẩng đầu lên liếc nhìn khung cửa sổ trên lầu hai biệt thự, loáng thoáng nhìn thấy có một bóng người cao lớn ở sau rèm cửa.
  • Lục Lệ Thành đang nhìn tất cả những chuyện xảy ra ở bên này.
  • Tô Trường Trung hừ một tiếng, nói lớn: “Như vậy là tốt nhất, con gái Tô Dao của chúng tao đã chết rồi, mày không có một chút quan hệ nào với nhà họ Tô chúng tao cả!”
  • Bà Tô muốn nói nhưng lại thôi, vẻ mặt đau đớn nhìn đứa con gái đang hết sức chật vật của mình. Bà còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Tô Trường Trung cưỡng chế kéo đi.
  • “Tô Dao, may mà mày có cha mẹ cũng coi như là hiểu chuyện, nếu không thì tao sẽ không tha cho mày. Tao nói cho mày biết, chuyện của Chu Đồng tao chưa xong với mày đâu!”
  • Bà Chu hung hãn nói hết câu rồi cũng quay người bỏ đi.
  • “Chào cô, cô là Tô Dao phải không?” Hai người mặc đồng phục cảnh sát đi đến trước mặt cô.
  • Tô Dao gật đầu, trong ánh mắt có một chút ngây dại: “Là tôi, có chuyện gì không?”
  • “Vụ tai nạn xe của cô Chu Đồng có vài điểm lạ, có chứng cứ quan trọng chỉ ra là cô sai khiến người khác cố ý gây tai nạn. Mời cô theo chúng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến.”