Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 10 Anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải Tô Dao

  • Ký túc xá cách Thiên Đô không xa, quãng đường đi cũng chỉ mất mười phút, cuộc sống mỗi ngày Tô Dao đều đi qua hai nơi này.
  • Một tháng nhanh chóng trôi qua.
  • Đèn mới sáng lên, rực rỡ đủ màu, Thiên Đô lại bắt đầu náo nhiệt sau một ngày im ắng.
  • “Tô Dao, phòng VIP lầu mười một, năm chai Chivas!” Một giọng nói cao vút vang lên, Tô Dao giống như một con rối gỗ không có linh hồn, cầm năm chai Chivas đi lên lầu mười một.
  • Trong căn phòng tối mờ đám nam nữ dính sát vào nhau, Tô Dao cúi đầu đặt rượu trên bàn, vội vàng lùi ra ngoài.
  • Đi vào nhà kho, cô xoa đầu gối đau nhức, ngồi xuống bậc thềm, hơi xuất thần nhìn vách tường lạnh băng trước mặt.
  • Ba năm trước, cô vừa vui vừa buồn khi biết mình mang thai.
  • Vui là vì cô đã mang đứa con của người mình thích. Buồn là vì đứa trẻ vừa sinh ra đã phải đối mặt với điều kiện gian khổ như vậy.
  • Lúc đó cô vô cùng vui vẻ đón nhận đứa con này, đâu biết rằng đứa trẻ này lại không thích thế giới dơ bẩn này một chút nào.
  • Cho nên nó vừa chào đời đã vĩnh viễn nhắm mắt.
  • Kể từ thời khắc đứa bé chết, lòng cô cũng đã chết theo rồi.
  • Tô Dao, đây là báo ứng mày đáng nhận được.
  • Mày đã hại chết Chu Đồng, mày không xứng để có đứa con của mình.
  • Cho nên ông trời mới khiến con của mày vừa chào đời đã chết, mới khiến mày bị rách tử cung lúc sinh con, cả đời này mày cũng không xứng có con cái của mình.
  • Tô Dao, đây là báo ứng của mày!
  • Rất nhiều khuôn mặt méo mó dữ tợn xuất hiện trước mặt, giống như ác ma chui ra từ địa ngục, rất nhiều âm thanh hung ác tàn khốc vang lên bên tai, từng giờ từng phút nhắc nhở món nợ của cô.
  • Bốn năm rồi, mỗi lúc Tô Dao yên tĩnh là cảnh tượng này sẽ xuất hiện trước mặt, không thể gạt đi được.
  • “Tô Dao, cô chết ở đâu rồi hả? Phòng số tám lầu mười hai, ba chai Remy Martin!” Một giọng nói the thé vang lên trong hành lang.
  • Những cô tiếp viên ở đây đã quen với người có quyền có thế, tất nhiên là sẽ không tôn trọng người có thân phận thấp kém như cô nên thường xuyên lớn tiếng sai khiến cô.
  • Tô Dao cũng không quan tâm, tựa như không nghe thấy những lời nói khó nghe đó.
  • Cô lấy ba chai rượu rồi đi ra ngoài.
  • “Tô Dao?” Cô vừa đi đến đầu cầu thang thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ.
  • Tô Dao lập tức cứng đờ người.
  • Hơi thở trở nên nặng nề, tay cũng hơi run lên, cô đứng đơ người tại chỗ không dám nhúc nhích.
  • Cô không muốn gặp anh ấy ở nơi này, không muốn đụng mặt bất cứ một người nào cô quen biết.
  • “Tô Dao, thật sự là em!” Diệp Tư Thần ngạc nhiên vui mừng nhìn người phụ nữ trước mặt, ngay sau đó trên mặt anh ấy liền có vẻ bàng hoàng: “Em…”
  • Sao lại trở nên như thế này?
  • Câu nói phía sau nghẹn trong cổ họng không thốt ra được, Diệp Tư Thần nhìn vết sẹo nổi bật trên cổ cô với ánh mắt phức tạp.
  • Tô Dao đưa tay lên che vết sẹo trên cổ, hoảng loạn cầm chai rượu đi về phía trước.
  • “Anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải Tô Dao.” Tô Dao nhấc chân lên muốn đi nhưng lại bị Diệp Tư Thần kéo cánh tay lại.
  • “Anh là Diệp Tư Thần, em không nhận ra sao?”
  • Tô Dao ngẩng đầu lên nhìn. Bốn năm trôi qua, thời gian đã để lại quá nhiều dấu vết trên người cô, nhưng không để lại một chút dấu vết nào trên người Diệp Tư Thần, anh ấy vẫn đẹp trai, nhẹ nhàng tươm tất giống như xưa.
  • Tô Dao thích Lục Lệ Thành mười năm, Diệp Tư Thần thích Tô Dao mười năm.
  • Tình yêu giống như một chuỗi thức ăn, mắc xích trên sẽ ăn mắc xích dưới, như con sư tử ăn thịt hươu nhưng hươu lại ăn cỏ.
  • Mỗi một người đều ngồi trên đỉnh Kim Tự Tháp nhưng cũng nằm rạp trong bùn đất ở mắc xích cuối.
  • Tô Dao nhìn sự mê man thoáng qua trong ánh mắt của Diệp Tư Thần. Nếu như lúc đầu cô không cố chấp như vậy, quay đầu lại nhìn Diệp Tư Thần một cái, có lẽ cô cũng sẽ phát hiện thấy điểm tốt của anh ấy, không chừng sẽ thích anh ấy.
  • Nếu như người cô thích là Diệp Tư Thần thì những chuyện đó sẽ không xảy ra.
  • Nhưng mà cô lại cứ cố chấp như vậy, không hề quay đầu lại yêu người đó.
  • Bốn năm đã trôi qua, cô đã sớm không phải là Tô Dao của trước đây, hiện giờ cô là sâu bọ trong hố bùn tanh hôi, sao có thể để Diệp Tư Thần lây dính cái bẩn của cô chứ?
  • “Chào anh, anh thật sự nhận nhầm người rồi.” Tô Dao giật mạnh cổ tay của mình ra, chạy lên lầu mà không quay đầu lại.