Chương 257 Cầu xin con, hãy cứu lấy Tô Thị
- Tô Trường Trung chậm rãi nâng bàn tay đầy nếp nhăn lên nhẹ nhàng xoa đầu của Tô Dao, trong mắt ông ta có một chút dịu dàng hiếm có.
- Tô Dao vốn ngủ không say, mặc dù hành động của ông ta rất nhẹ nhàng nhưng cô vẫn bị giật mình tỉnh giấc. Cô dụi đôi mắt đang ngái ngủ, thấy ông ta nhìn mình liền lập tức tỉnh táo, hỏi: “Ông tỉnh rồi à? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
- “Không có… ổn cả.” Mắt Tô Trường Trung hơi ướt, ông ta nghẹn lời rất lâu cuối cùng cũng nói ra một cách khó khăn: “Con à, bố có lỗi với con.”