Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 13 Nghe lời giống như chó

  • “Cạch” một tiếng, cửa đột nhiên mở ra.
  • Diệp Tư Thần đi vào, bất chợt nhìn thấy cảnh trước mắt.
  • “Tô Dao…” Anh ngạc nhiên vui mừng nhìn Tô Dao, một giây sau nụ cười trên mặt đã vụt tắt.
  • Tô Dao đang làm gì vậy? Tại sao lại quỳ trên một đống mảnh vỡ thủy tinh? Dưới chân còn có một vũng máu nữa?
  • “Chủ tịch Diệp, anh về rồi…” Anh Vương lúng túng nấp trong góc hồi lâu vội vàng đứng dậy. Coi như cũng có một người về dàn xếp sự việc rồi.
  • “Thế này là muốn làm gì?” Diệp Tư Thần khó hiểu, hỏi.
  • Anh Vương liếc nhìn Lục Lệ Thành, anh ngồi trên sofa sắc mặt u ám không lên tiếng, không biết là đang nghĩ gì. Anh Vương hắng giọng, thành thật nói: “Cô bán rượu này đã đắc tội với Chủ tịch Lục, Chủ tịch Lục bắt cô ta… quỳ đi qua đống thủy tinh vỡ.”
  • Diệp Tư Thần vô cùng kinh ngạc nhìn Tô Dao, thế mà cô ấy lại thật sự chịu quỳ ư?
  • “Tô Dao, đứng lên!” Anh đi qua trực tiếp kéo Tô Dao lên, phẫn nộ nhìn về phía Lục Lệ Thành: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
  • Nhìn thấy cô bị kéo lên, trong lòng Lục Lệ Thành bỗng thở phào một hơi.
  • “Sao nào? Anh hùng cứu mỹ nhân?” Lục Lệ Thành phì cười một tiếng: “Cô ta đã biến thành bộ dạng hiện giờ rồi, cậu vẫn còn khẩu vị?”
  • “Cái gì mà khẩu vị hay không khẩu vị. Tô Dao là con người, không phải món ăn, cậu hãy tôn trọng một chút!” Diệp Tư Thần trách anh: “Nếu cậu không thích cô ấy, bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy đi.”
  • “Đứng lại!” Lục Lệ Thành lập tức sa sầm mặt xuống, đứng dậy đi đến trước mặt Tô Dao, lại có hứng thú đi quanh cô hai vòng. Anh nhìn sang Diệp Tư Thần: “Cậu nhìn cô ta xem, dơ bẩn xấu xí, không có tôn nghiêm, thậm chí ngay cả liêm sỉ cơ bản nhất cũng không cần, lẽ nào cậu còn thích loại phụ nữ như vậy?”
  • Diệp Tư Thần quay đầu nhìn về phía Lục Lệ Thành, vẻ mặt không vui, nói: “Thích hay không là chuyện của tôi, có liên quan gì đến cậu sao? Lục Lệ Thành, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
  • “Cũng đúng là tình cảm bền vững.” Lục Lệ Thành cười khẩy một cái: “Tô Dao, nghe thấy không? Người đàn ông này hiện giờ vẫn còn ảo tưởng về cô. Loại phụ nữ không có liêm sỉ, không có lòng tự tôn giống như cô, có phải là sẽ bám chặt lấy chỗ dựa vững chắc này không buông tay không? Có phải là cho rằng cô ra tù rồi, tự do rồi thì sẽ bay lên cành cao trở thành phượng hoàng không?”
  • Bàn tay buông thõng bên người của Tô Dao bấu chặt vào vết thương trên chân, dùng cơn đau trên cơ thể để khỏa lấp nỗi đau trong lòng.
  • Đau một chút, đau thêm một chút, như vậy thì trong lòng sẽ không cảm thấy đau nữa.
  • Tại sao trước đây cô lại ngốc như vậy, tại sao lại ngây thơ đến mức sinh ra đứa con của tên ma quỷ này?
  • Không chỉ giày vò cô, lại còn hại đứa trẻ vừa ra đời đã chết.
  • Người Tô Dao run lên kịch liệt, Diệp Tư Thần cảm thấy hơi đau lòng, anh nhíu mày nhìn về phía Lục Lệ Thành: “Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, Tô Dao cũng đã trả giá rồi, cậu còn tiếp tục bám riết lấy, có ý nghĩa sao?”
  • “Chậc chậc, không phải người phụ nữ của cậu bị hại chết, đương nhiên cậu có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy rồi.” Lục Lệ Thành cũng không biết mình bị làm sao, trước đó còn đỡ, nhưng sau khi nhìn thấy Tô Dao liền không kiềm chế được cơn giận. Nhất là bộ dạng giống như cô vợ nhỏ nép sau lưng Diệp Tư Thần của cô lại càng khiến anh không có chỗ trút giận, ngữ khí cực kỳ kém, toát lên một chút cay nghiệt: “Người phụ nữ cậu thích cuối cùng cũng ra tù rồi, đương nhiên là cậu vui, nhưng muốn bảo tôi tha cho cô ta thì không đơn giản vậy đâu!”
  • Anh nói xong liền kéo Tô Dao ra, bóp chặt cằm cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười độc địa: “Tô Dao, cô còn thích tôi giống như năm năm trước không?”
  • Cả người Tô Dao run bắn lên, hoảng sợ lắc đầu: “Không dám… không dám thích nữa…”
  • Trong lòng Lục Lệ Thành thoáng qua một chút không vui. Trước đây cô ta yêu anh đến mức chẳng màng sống chết, tuyên bố không lấy ai ngoài anh, thế mà bây giờ lại không thích nữa?
  • Anh đưa ngón tay cái lên, chậm rãi trượt qua môi cô.
  • Tái nhợt, khô ráp.
  • Đôi môi đỏ mọng trong ấn tượng ấy không biết đã hoàn toàn thay đổi dáng vẻ từ khi nào.
  • Liếc nhìn Diệp Tư Thần vẻ mặt lo lắng ở bên cạnh, một vẻ đùa cợt lướt qua trong mắt Lục Lệ Thành, anh đột nhiên cúi xuống hôn.
  • Tô Dao kinh ngạc.
  • Đầu óc cô trống rỗng.
  • Lục Lệ Thành tập trung hôn đôi môi mềm mại đó, rõ ràng nhìn có vẻ cực kỳ khô ráp nhưng giây phút hôn lên, cánh cửa ký ức dường như đột ngột mở ra, đêm ân ái đẹp đẽ ấy, những giây phút quấn quýt cuồng nhiệt ấy bất chợt hiện lên trong tâm trí.
  • Không tự chủ được, Lục Lệ Thành dần dần hôn sâu hơn nữa.
  • Tô Dao giống như một con rối gỗ, sớm đã sợ đơ người. Cô đứng như trời trồng ở đó, để mặc cho Lục Lệ Thành mơn trớn trên môi mình.
  • Mặc dù cô và Lục Lệ Thành từng có quan hệ nhưng tối hôm đó cô hoàn toàn mơ hồ, không nhớ được gì cả, cho nên nếu nói một cách nghiêm túc thì đây mới là nụ hôn đầu của cô.
  • Nụ hôn đầu cô đã giữ gìn hơn hai mươi năm, nụ hôn đầu được cô giữ gìn như bảo bối, nhưng trong mắt người đàn ông đó lại chẳng đáng một xu!
  • Anh ta không hề thương tiếc, hôn cô một cách thô bạo. Ánh mắt khinh thường, tư thế tùy ý, giống như đang chơi đùa một cô gái rẻ tiền bên phố vậy.
  • Điều đáng buồn là cô còn nhất định phải nghe lời, không có bất cứ tư cách nào để kháng cự cả.
  • Tô Dao nhắm mắt lại, để mặc cho nỗi đau đớn, chua xót lan tràn trong lòng.
  • Lục Lệ Thành, giẫm nát lòng tự tôn của tôi dưới chân, anh có hài lòng không?
  • Một hàng nước mắt lăn xuống trên mặt Tô Dao. Diệp Tư Thần không ngờ Lục Lệ Thành sẽ sỉ nhục Tô Dao như vậy, anh bất ngờ vung một cú đấm trong cơn phẫn nộ cực điểm.
  • Một tiếng “bộp” vang lên, đầu của Lục Lệ Thành nghiêng sang một bên, đồng thời cũng buông Tô Dao ra.
  • “Tô Dao, em không sao chứ?” Diệp Tư Thần nhìn cô với vẻ quan tâm.
  • “Ha.” Lục Lệ Thành giơ tay lên lau vết máu bên môi, u ám nhìn chằm chằm cô: “Đây không phải là chuyện trước đây cô hằng mong ước sao? Sao nào? Nụ hôn của tôi khiến cô rất khó chịu?”
  • Chết tiệt, thế mà lúc nãy cô ta lại khóc? Không muốn để anh hôn đến vậy sao?
  • Một ngọn lửa giận bùng lên trong lòng Lục Lệ Thành, ngữ khí của anh cũng kém đi vài phần.
  • Rõ ràng là một câu nói rất bình thường nhưng lại giống như một cái búa tạ đập mạnh vào tim Tô Dao, khiến cô không kiềm chế được liền run lên.
  • Cô có thể nghe ra được sự uy hiếp và khó chịu ngập tràn trong câu nói này.
  • Suốt bao nhiêu ngày đêm cô đã sống đau khổ trong sự uy hiếp và trừng phạt của anh ta.
  • Trong xương tủy cô đã ngập tràn nỗi sợ hãi đối với anh ta, cô không dám khiến Lục Lệ Thành bất mãn một chút xíu nào cả.
  • Hai chân Tô Dao mềm nhũn, bất giác quỳ bụp xuống, trán liên tục đập mạnh xuống đất, cả người run lên, tiếng cầu xin gấp gáp vang vọng trong căn phòng yên tĩnh: “Tôi sai rồi, Chủ tịch Lục! Tôi thật sự biết lỗi rồi, cầu xin anh tha cho tôi đi…”
  • Mọi người đứng ngây như phỗng nhìn cảnh tượng trước mắt.
  • Lục Lệ Thành lại càng ngạc nhiên hơn. Chẳng qua anh chỉ nói một câu vô thưởng vô phạt mà thôi, cô ta có đến mức phải phản ứng mạnh như vậy không?
  • Trong lòng Diệp Tư Thần nhói đau, anh đưa tay ra kéo Tô Dao đang quỳ dưới đất: “Đứng lên, em đứng lên cho anh!”
  • Mặc kệ anh kéo như thế nào Tô Dao cũng quỳ dính chặt trên mặt đất giống như cây đinh, giống như một cái máy lặp lại động tác dập đầu: “Tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi không bao giờ dám nữa, cầu xin anh, cầu xin anh tha cho tôi đi…”
  • Đã quên đây là đâu, đã quên mình là ai, đúng, chính là như vậy, mải miết dập đầu, không ngừng cầu xin, đừng phản kháng, tuyệt đối đừng phản kháng, họ sẽ đánh chết mày đó!
  • Mày vẫn chưa đi thăm đứa trẻ đó một lần, mày không thể chết được!
  • “Tôi sai rồi, không bao giờ dám nữa…”
  • Tô Dao giống như bị điên, dập đầu trên nền đất lạnh lẽo hết lần này đến lần khác.
  • Sự chấn động trong lòng Lục Lệ Thành vượt xa sự chán ghét lúc nhìn thấy cô. Người phụ nữ này điên rồi sao? Sao lại vì một câu nói của anh mà liều mạng dập đầu như vậy?
  • Lục Lệ Thành không biết, đối với Tô Dao mà nói anh chính là ma quỷ.
  • Không, anh là ma quỷ còn ác độc hơn cả ma quỷ!
  • Máu dần dần loang ra, che kín hai mắt nhưng Tô Dao vẫn không phát hiện ra, chỉ lặp lại động tác dập đầu hết lần này đến lần khác.
  • Diệp Tư Thần ở bên cạnh sốt ruột đến mức muốn nhảy bật lên.
  • Lục Lệ Thành nhìn cảnh tượng không thể tin nổi trước mặt với ánh mắt u ám. Tô Dao, loại phụ nữ gian trá như cô lại đang chơi trò gì đây?
  • Nhưng mà tại sao lúc máu loang ra, tim anh lại bất giác đau thắt lại?
  • Nếu như là diễn kịch, vậy thì kỹ năng diễn xuất của người phụ nữ này cũng quá giỏi rồi đó chứ.
  • Lục Lệ Thành bỗng đứng dậy, sải bước đi đến trước mặt Tô Dao. Anh kéo cô dậy, ghé sát vào tai, giọng nói trầm thấp và nguy hiểm: “Tô Dao, cô lại đang chơi trò quỷ gì đây?”
  • Tô Dao không dám ngẩng đầu lên, cô cúi đầu xuống thật thấp, cơ thể run rẩy kịch liệt, ngay cả giọng nói cũng run lên rất rõ ràng: “Không… không có, tôi không dám… tôi thật sự biết lỗi rồi…”
  • “Nếu không phải hôm nay bất ngờ gặp cô, tôi cũng thật sự không biết là cô đã ra ngoài. Thế nào? Vẫn thích ứng cuộc sống trong tù chứ? Có muốn vào đó ở thêm vài năm không?”
  • Tô Dao ngẩn người, hình ảnh thê thảm, giày vò mấy năm trước lướt qua trước mắt, cô không nhịn được rùng mình một cái.
  • “Không muốn… tôi không muốn vào…”