Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 2 Vay nặng lãi

  • Mười ngày trước, tại thành phố L.
  • Chiều tháng mười một, thời tiết đã dần se lạnh, những bước chân của người trên phố cũng trở nên vội vàng hơn, họ chỉ muốn nhanh nhanh để trở về với ngôi nhà ấm áp của mình.
  • Còn Hạ Mạc phải đeo balo, lê từng bước chân đi xuống lầu.
  • Vừa đi đến chỗ rẽ, cô liền nghe thấy âm thanh “binh bang” từ trên lầu vọng xuống.
  • Cơ thể cô vô thức run lên, nhưng bước chân vẫn nhanh chóng chạy lên lầu. Chỉ nhìn thấy cửa phòng mở toang, bên trong không ngừng truyền đến tiếng chửi rủa của người đàn ông và tiếng khóc của người phụ nữ.
  • “Bố!” Hạ Mạc đứng trước cửa, nước mắt lưng tròng, nhìn thấy cảnh ngôi nhà bừa bộn, bố mẹ đánh lộn mà lòng cô đau như cắt.
  • Hạ Chí Hùng cũng thôi mắng chửi, bàn tay đang nắm lấy tóc của vợ cũng buông lỏng ra.
  • Bà Mã Y đứng thẳng người, lấy tay lau vội nước mắt trên mặt.
  • Hai người cùng nhìn ra cửa, thấy cô con gái mới chỉ mười tám tuổi của mình đứng đó.
  • “Bố đi trước đây.” Hạ Chí Hùng xót xa ân hận nhìn con gái, cúi xuống nhặt cái túi bóng dưới đất, định rời đi.
  • Nhưng bà Mã Y giống như bị kim đâm, nhảy dựng lên, chạy đến cướp lại cái túi trong tay chồng: “Trả tiền lại cho tôi!”
  • Hạ Chí Hùng đương nhiên đã phòng bị trước, khi bà vừa nhảy lên, ông ta đã giơ tay và cho vợ một cái bạt tai.
  • “Bốp!” Cái tát đau điếng khiến bà Mã Y phải hét lên, sau đó ngã xuống góc tường, giống như một con rối dính đầy máu, không một chút sức sống, gục đầu xuống.
  • “Mẹ!” Hạ Mạc hoảng sợ kêu lên, vừa khóc vừa chạy đến bên bà Mã. Cô đỡ bà dậy, nhìn thấy vết máu đỏ trên tường liền đưa ta chạm vào gáy bà, và ngay lập tức bị sốc. Đem theo đôi mắt đẫm lệ, cô nhìn về phía cha mình.
  • Nhưng cha cô sớm đã không còn ở trong phòng rồi.
  • Hạ Mạc ôm lấy mẹ, càng khóc to hơn…
  • Cầu thang bỗng có tiếng kéo cửa và tiếng bước chân truyền đến, một cậu thanh niên chạy vào, nhìn thấy hai người đang ngồi dưới đất liền vội vàng hỏi: “Hạ Mạc? Có chuyện gì vậy?”
  • “Anh ba… Mẹ…” Hạ Mạc như nhìn thấy một chiếc phao cứu sinh, nắm chặt tay anh: “Mẹ em bị thương rồi.”
  • Tống Giai Nam lúc này mới nhìn thấy vết máu trên tường, và cả máu trên tay Hạ Mạc, anh liền cúi người bế bà Mã lên, quay sang nói với Hạ Mạc: “Trước tiên phải đưa mẹ em đến bệnh viện đã.”
  • Hạ Mạc vội đứng lên, lục túi xách của mẹ, nhưng bên trong chỉ còn hơn năm mươi đồng, cô lại chạy đi lục túi áo khoác của mẹ…
  • “Em đừng tìm nữa, đến chỗ của mẹ anh lấy trước đi.” Tống Giai Nam gấp gáp bế bà Mã bước ra khỏi phòng, Hạ Mạc do dự một lát, rồi cũng chạy theo xuống lầu…
  • Trước cửa tầng hai, Tống Giai Nam đạp chân vào cửa mấy lần, mẹ anh vội vàng mở cửa: “Con còn biết đường về…”
  • “Mẹ, cho con năm trăm.” Tống Giai Nam nói vội.
  • Bà Tống mắt chữ O mồm chữ A, định mắng con trai vài câu, nhưng khi thấy bà Mã hình như vẫn đang chảy máu, bà đành lấy cái áo khoác vội lên người, đi xuống dưới lầu: “Mẹ đi gọi xe trước.”
  • Hạ Mạc đi ngay phía sau, nước mắt không ngừng rơi.
  • Hơn mười giờ tối, Hạ Mạc đỡ bà Mã lúc này đầu đã được quấn băng gạc đi phía trước, phía sau là mẹ con Tống Giai Nam, họ cùng nhau đi vào cửa.
  • Đến trước nhà bà Tống, bà Mã dừng bước, cúi đầu ái ngại nhìn bà Tống: “Hôm nay thật sự cảm ơn bà, tiền… qua mấy ngày nữa tôi sẽ trả bà.”
  • “Không cần gấp đâu khi nào có tiền thì trả tôi cũng được!” Bà Tống khua khua tay: “Bà và Mạc Mạc cũng về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”
  • “Mẹ, mẹ về trước đi, con…”
  • Tống Giai Nam nghĩ đến căn phòng bừa bộn của Hạ Mạc, vừa có ý định qua đó dọn dẹp giúp cô thì bị bà Tống kéo lại:
  • “Đã mấy giờ rồi? Bài tập con vẫn chưa làm xong, con biết chưa?”
  • Bà Tống nghiêm mặt, đưa tay gõ cửa nhà, lớn tiếng nói: “Đừng có chạy lung tung khắp nơi, cẩn thận bố con đánh gãy chân đó!”
  • Bà Mã kéo kéo tay con gái, Hạ Mạc liếc nhìn Tống Giai Nam một lát, rồi nhẹ nhàng đi sau mẹ lên trên.
  • Đứng trước cửa nhà, Hạ Mạc nhìn ánh đèn cảm ứng dưới lầu tắt dần, khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có, rồi mới tiến vào trong nhà.
  • Vừa trở về nhà, bà Mã liền khóa cửa, rồi dọn dẹp phòng cho con gái. Sau đó, lấy một gói băng vệ sinh từ trong tủ, đi đến trước mặt cô con gái vẫn đang đứng ngây ngốc trước cửa.
  • “Con gái, cầm lấy cái này, rồi nhanh đi đi, sau này đừng quay trở lại nữa. Còn nữa, tạm thời con cũng đừng lên lớp, hãy tìm một chỗ trốn đi, cũng đừng liên lạc với mẹ. Đợi qua một thời gian, à không, đợi sau nửa năm hãy liên lạc lại với mẹ!”
  • Bà Mã vừa nói vừa đau lòng khóc: “Hay là con đến thành phố D tìm dì Hằng, có lẽ ở đó sẽ không ai tìm thấy được con.”
  • “Mẹ, mẹ sao thế?” Hạ Mạc ngớ ra, liền kéo tay bà Mã khóc theo bà: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy mẹ? Bố con đâu?”
  • “Vay nặng lãi, bỏ trốn rồi.” Hạ Mạc như nghe thấy sấm giữa ban ngày, cô lùi một chân, dựa lưng vào tường, từ từ trượt xuống. Rốt cuộc thì, điều mà cô lo lắng, nơm nớp lo sợ cũng xảy ra rồi. Tất cả ước mơ của cô đều bị hủy hoại từ giây phút này rồi.
  • Bà Mã vẫn chưa kịp nói xong thì đám người đòi nợ đã xông đến cửa.
  • Ba người đàn ông mặc quần áo đen nhìn thấy mẹ con Hạ Mạc đang run lẩy bẩy, cũng coi như là dùng ngôn ngữ của người có văn hóa mà uy hiếp: “Nếu muốn Hạ Chí Hùng thì đừng giở trò linh tinh, nhanh chóng trả tiền cho tôi, nếu không thì, hai mẹ con nhà bà… ngồi đợi tiếp khách mà trả nợ!” Đám người đó giống như con sói đói khát, nhìn Hạ Mạc một lượt từ trên xuống dưới, nói xong nghênh ngang bỏ đi.
  • Mẹ con nhà bà Mã bị dọa cho phát sợ, bà Mã vội đẩy mạnh Hạ Mạc ra khỏi cửa: “Con nhanh đến nhà dì Hằng theo địa chỉ này, mẹ sẽ nghĩ cách tìm thấy bố con, bố mẹ làm xong thủ tục li hôn rồi, sau này mẹ sẽ đến tìm con.”
  • “Mẹ…” Hạ Mạc níu tay mẹ, liên tục lắc đầu, không muốn đi.
  • “Nghe lời mẹ, nhanh đi đi, ngày mai mẹ sẽ tìm bốt điện thoại công cộng gọi điện cho dì, con phải nghe mẹ, đừng để mẹ phải lo lắng.” Bà Mã cố kìm nước mắt, nói tiếp: “Một mình mẹ ở đây sẽ không có chuyện gì, con đừng sợ, nghe mẹ, nhanh chóng rời đi, trong gói băng vệ sinh này có một ngàn tệ, con cẩn thận chút đừng làm mất.”
  • Hạ Mạc vẫn đứng trước cửa lắc lắc đầu, không chịu rời đi một mình.
  • “Con muốn mẹ phải quỳ xuống cầu xin con hay sao? Nếu con không đi trước, mẹ làm sao có thể đi đây?” Bà Mã hai mắt đỏ hoe, nói tiếp: “Nếu mẹ con cùng đi, thì sẽ không trốn thoát được đâu, Mạc Mạc nghe lời mẹ, con đi trước đi!”
  • Hạ Mạc nhìn mắt bà đẫm lệ, cuối cùng cũng nhấc chân vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, sau đó ôm balo, chạy về hướng ga tàu.
  • Nhưng khi vừa đến ga tàu, nhìn thấy khung cảnh vắng vẻ, cô liền sững lại.
  • Không! Cô không thể bỏ bà ở đây lại một mình như vậy được! Cô do dự một lát, sau đó quay người chạy theo hướng ngược lại.