Chương 13 Ngưỡng mộ
- Hạ Mạc quả thực vì muốn lảng tránh hắn, nhất quyết ngồi vô vị ở ghế sofa một mình. Nhưng mãi đến chiều, cô vẫn không thấy hắn xuống.
- Cô đột nhiên thấy lo lắng, không biết hắn có xảy ra chuyện gì không? Trong đầu cô bắt đầu tưởng tượng ra cảnh hắn bị trượt chân ngã trong phòng tắm, máu chảy lênh láng, hoặc hắn bị đập đầu vào cạnh giường, chăn nhuốm đầy máu, cũng có thể hắn bị ngã ở cầu thang… Ôi mẹ ơi, thật khủng khiếp. Hóa ra nguy hiềm luôn rình rập ở mọi nơi.
- Hạ Mạc rời khỏi ghế, chạy chậm lên trên lầu, đẩy nhẹ cánh cửa phòng của cô, nhìn xung quannh một lượt, thấy hắn đang đắp chăn ngủ say. Cô mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vuốt vuốt ngực, thật may hắn không xảy ra chuyện gì, nhưng sao hắn đáng ghét vậy nhỉ? Tùy tiện trèo lên giường người khác mà ngủ như vậy, hay là hắn ở trên giường người khác thành thói quen rồi.
- Hại cô tối nay lại phải thay ga giường mới, thật là đáng ghét mà!
- Hạ Mạc bĩu môi, khẽ khép cửa đi ra mà không hề hay biết người đàn ông trên giường đang cau mày nhìn mình.
- Cô ta sao lúc nào cũng có hành động kì quặc như vậy, rốt cuộc có ý gì thế?
- Khóe miệng hắn bất giác cong lên thành một đường, cô nhóc này thật thú vị, ít nhất rất thật thà, không giả tạo.
- Hạ Mạc đi đi lại lại trong phòng khách mấy vòng, thím Phùng hỏi cô tối nay muốn ăn gì.
- “Cháu ăn gì cũng được ạ!” Hạ Mạc từ trước nay không bao giờ kén chọn đồ ăn, nhưng nghĩ đến hôm nay còn có “đấng bề trên” ở đây, cô liền sửa lại: “Cô làm mấy món mà cậu chủ thích ăn nhé.”
- Thím Phùng cười nghe theo rồi lui ra ngoài.
- Lăng Diệc Thâm mặc quần áo ngủ, từ trên lầu đi xuống, vừa đúng lúc họ đang dọn cơm. Hắn đưa mắt nhìn phòng khách và phòng ăn một lượt, mới nhìn thấy bóng dáng cô ở trong phòng bếp.
- Cô mặc một chiếc quần jean màu xanh đậm và chiếc áo phông màu xanh nhạt, mái tóc búi cao. Cô hơi cúi đầu, hình như đang uống nước gì đó. Từ phía sau cũng có thể nhìn thấy được những đường cong hoàn hảo của cô.
- “Thím Phùng, thật sự ngon hơn ở bên ngoài mua về!” Cô vui vẻ khen ngợi, không nghĩ vị của nó lại thanh thanh, ngọt ngọt như vậy.
- “Đương nhiên rồi, chúng ta dùng xương ống để hầm mà.” Thím Phùng cũng vui không kém: “Có cần nêm thêm gia vị không? Dầu mè, tương ớt, nước tương, thêm chút rau cải?”
- “Bà để đó lát cháu nêm sau ạ, bà xem đồ ăn của cậu chủ chuẩn bị xong hết chưa?” Giọng cô nhỏ đi chút: “Hay bà lên xem cậu chủ đã dậy chưa?”
- “Tiểu thư lên xem vẫn là tốt hơn.” Thím Phùng lắc lắc đầu từ chối: “Cô đi xem cậu chủ đi, chúng tôi ở dưới lầu dọn cơm.”
- Cô nghĩ ngợi một lúc mới thở dài đồng ý.
- Lăng Diệc Thâm đứng cách bàn ăn không xa, nhìn người phụ nữ trong chiếc tạp dề hoa, cô quay người, cúi đầu ủ rũ đi ra khỏi nhà bếp. Cô đi một mạch qua người hắn, như phát hiện ra gì đó, cô bỗng dừng lại nhìn từ dưới lên, ánh mắt chạm vào khuôn mặt hắn, cô có chút giật mình, chớp chớp mắt: “Sao anh lại biết đến giờ ăn mà dậy vậy?”
- Lăng Diệc Thâm ngồi ở đầu bàn ăn dài hơn hai mét, trước mặt bày những món ăn hắn thích. Còn cô ngồi đồi diện hắn, tay bê một bát súp lớn bằng sứ màu trắng xanh, cúi đầu ăn thứ gì đó.
- Cô vừa ăn vừa lấy giấy thấm mồ hôi trên trán, âm thanh sụp soạt từ miệng cô phát ra, khiến hắn chẳng còn chút hứng thú với đồ ăn của mình.
- Uống xong bát canh, Hạ Mạc lấy hai tay xoa xoa bụng, ngồi thẳng lưng dựa vào ghế, vừa ngẩng mặt lên liền thấy hắn đang chau mày nhìn mình chằm chằm.
- “Cô có thể có chút văn hóa không vậy?” Câu nói này của hắn không có gì ác ý, chỉ là nói thực lòng mà thôi.
- “Ợ.” Chưa kịp nghe hết câu cô đã ợ hơi một tiếng. Cô vội ngồi thẳng người, lấy giấy ăn lau lau miệng, rồi quay sang hắn hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
- Hắn thực sự muốn nói với cô: “Cô ảnh hưởng đến việc ăn uống của tôi.” Nhưng nhìn đôi mắt to tròn và khuôn mặt nhỏ nhắn đầy căng thẳng của cô, hắn không làm sao nói ra được.
- “Ự.” Hạ Mạc không thể kiềm chế lại nấc lên một cái.
- Lăng Diệc Thâm đang bưng bát cơm lên, nghe thấy âm thanh đó liền buông xuống, cau mày nhìn cô.
- “Thật ngại quá.”
- Cô vội cúi đầu uống thêm húp canh để nén nó xuống, nhưng kết quả canh vừa nóng vừa cay, mới uống được một ngụm liền ho dữ dội, rồi ợ lên tiếp, làm canh bắn ra tung tóe. Trong canh vốn có dầu hồng nên nhìn cô như nôn ra máu.
- Lăng Diệc Thâm mặc dù cách chỗ cô ngồi khá xa, nhưng vẫn bị âm thanh đó làm phát sợ, hắn bực bội dậm chân đứng lên, nhìn cô mặt đỏ tía tai, cô luống cuống chạy vào nhà vệ sinh.
- Thím Phùng nghe thấy tiếng động, lo lắng chạy ra, thấy cô đang chạy vào nhà vệ sinh, bà cũng vội vàng chạy vào theo.
- Lăng Diệc Thâm nhìn đống hỗn độn trên bàn, càng thêm không muốn ăn. Hắn vứt đũa lên bàn, đi thẳng lên phòng sách.
- Hạ Mạc xấu hổ, trốn mãi trong phòng vệ sinh không dám ra ngoài. Cô từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ mất mặt như vậy. Tất cả là tại người đàn ông đáng chết đó, nếu không cô sao có cái bộ dạng xấu xí đó chứ?
- “Cô khó chịu chỗ nào sao?” Thím Phùng quan tâm hỏi cô.
- “Cháu bị sặc, không sao đâu ạ.” Hạ Mạc vừa giải thích vừa xua tay, mới phát hiện vết canh trên áo, quay sang nhờ thím Phùng: “Thím lên lầu lấy giúp cháu bộ quần áo khác với ạ.”
- “Dạ.” Bà không nghĩ nhiều liền lên lầu lấy cho cô một chiếc áo phông trắng.
- “Cậu chủ đâu rồi?” Hạ Mạc vờ như không có chuyện gì xảy ra, hỏi thím Phùng.
- Thím Phùng vừa hỏi qua Tiểu Thúy liền đáp: “Cậu chủ đang trong phòng sách ạ.”
- “Ồ!” Sao hắn còn chưa chịu đi vậy?
- Hạ Mạc bĩu môi, đi ra khỏi nhà vệ sinh. Ngồi trong phòng khách được một lúc, cô khoác chiếc áo lông lên người, cùng Tiểu Thúy đi dạo trong vườn nhà để tiêu cơm.
- Lăng Diệc Thâm ở trong phòng sách nói chuyện điện thoại, xử lý xong một số việc của công ty, quay ra phòng khách nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Hạ Mạc.
- Hắn nhìn đồng hồ trên tường, mới tám giờ, chẳng lẽ cô đã về phòng đọc sách rồi sao?
- “Người đâu rồi?”
- Thím Phùng đang lau dọn đồ trong phòng khách, ngẩng đầu lên trả lời: “Tiểu thư nói hôm nay ăn hơi nhiều, nên ra ngoài vườn dạo chút ạ.”
- “Ừ.” Lăng Diệc Thâm gật gật đầu, nghĩ đến bát canh hôm nay cô ăn, quay người về phòng sách.
- Hắn cầm điện thoại trên bàn, định gọi điện cho Lục Uyển Như, nhưng nghĩ một lát hắn lại đặt xuống.
- Hắn đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời đang buông màn tối dần. Trong vườn, có một người con gái vừa đi vừa vung tay, động tác không nên có ở một người con gái thục nữ, nhưng lại tràn đầy sức sống, khiến người nhìn phải ngưỡng mộ.