Chương 142 Vui lạ thường
- Nguyên Kỳ chu môi chỉ các khối gỗ vương vãi dưới đất cực hờn: “Đổ rồi.”
- “Đổ thì xếp lại, đáng để một cậu con trai khóc nhè à?” Lý Thiết Chinh bế cậu đi lấy khăn giấy rồi lau sạch nước mắt nước mũi của cậu.
- Lý Thiết Chinh mỉm cười hôn má cậu: “Thằng nhóc con đỉnh thật đấy, bắt được cả tôi hầu nhóc này!”