Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 11 Đột phát

  • Lục Uyển Như đưa Hạ Mạc đến một nhà hàng sang trọng nhất của thành phố D, chọn một bàn gần cửa sổ nhưng có thể ngắm nhìn toàn thành phố.
  • Hạ Mạc giống như ngồi trên đống lửa, nhìn đồ ăn và dao dĩa trên bàn, có chút ngượng ngùng không biết sử dụng như thế nào. Lục Uyển Như giống như thấu hiểu: “Thật ngại quá, biết cô không quen đồ Tây, tôi nên đưa cô đi ăn đồ Trung đúng hơn.”
  • Hạ Mạc cười cười nhìn Lục Uyển Như.
  • Lục Uyển Như nhẹ nhàng, tỉ mỉ hướng dẫn Hạ Mạc cách sử dụng chúng, chỉ cho Hạ Mạc những món mà cô thích, những món nổi tiếng ở nhà hàng này.  Sự ân cần, nhã nhặn của Lục Uyển Như giống như một người chị gái, làm cho Hạ Mạc cảm thấy thật ấm áp, gần gũi.
  • Khi Hạ Mạc và Lục Uyển Như đang vui vẻ dùng bữa thì bỗng có giọng nói của một cô gái truyền đến: “Hạ Mạc?” 
  • Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Mạc liền trắng bệch, không còn một giọt máu. Cuối cùng thì điều cô lo sợ nhất cũng đã xảy ra thật rồi. Cô gái vừa gọi tên cô chính là Lãnh Linh - bạn cùng lớp của cô.
  • “Sao cậu lại ở đây vậy? Sao cậu không đến trường?” Lãnh Linh vừa nói vừa bước đến bên cạnh Hạ Mạc, nhìn thấy bộ dạng lúc này của cô bạn, Lãnh Linh không khỏi ngạc nhiên thốt lên: “Mẹ ơi, cậu trúng số à Hạ Mạc?”
  • Hạ Mạc bối rối nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, cô từ nhỏ chưa từng nói dối bao giờ.
  • Lục Uyển Như ngồi bên cạnh cũng có chút sững sờ, cô đột nhiên cảm thấy do vui quá mức nên mới đưa Hạ Mạc đến đây ăn mừng. Cô vốn không muốn để Hạ Mạc tiếp xúc với bất kỳ ai.
  • “Hạ Mạc, cậu không biết đâu, anh tớ tìm cậu rất lâu rồi đó. Ngày nào cũng đến trường tìm cậu, tớ nói là cậu không có ở đây, anh ấy không chịu tin. Sau đó, anh tớ với Tống Giai Nam đến nhà cậu, thì mới biết nhà cậu chuyển đi rồi, anh ấy mới chịu tin.”
  • Lãnh Linh rất vui khi gặp Hạ Mạc, cô sắp bị anh mình làm cho phiền muốn chết rồi.
  • “Anh tớ đang ở dưới lầu nghe điện thoại, tý nữa quay lại đây, thấy cậu chắc anh vui phát điên cho xem.” Lãnh Linh nói đến đây mới phát hiện Lục Uyển Như ngồi đối diện: “Cô ấy là chị cậu... ôi trời ơi, đừng nói với mình là mẹ cậu nhá?”
  • Nói xong, cô lại nhìn Lục Uyển Như, nhưng lúc này Lục Uyển Như đã đứng lên: “Chúng ta về thôi!” Vẫn lễ độ như thường ngày, ánh mắt Lục Uyển Như dừng trên người Lãnh Linh một giây rồi bước đi.
  • Hạ Mạc vẫn đang ngơ ngác thì bị giọng nói của Lục Uyển Như làm bừng tỉnh, cô nhận ra được sự lạnh nhạt trong giọng nói ấy.
  • “Hạ Mạc cậu không thể đi!” Lãnh Linh một chút cũng không để ý đến Lục Uyển Như, trong mắt cô chỉ có Hạ Mạc mà thôi: “Cậu đừng có đi mà, đợi anh ấy lên đây, cậu nói với anh ấy vài câu cũng được, chứ tớ sắp bị anh ấy làm phiền đến chết rồi.”
  • “Lãnh Linh, hôm nay tớ thực sự có việc, hẹn cậu lần sau nhé.” Nhìn thấy Lục Uyển Như đã đi ra gần đến cửa thang máy, Hạ Mạc có chút gấp gáp nói: “Thực sự hôm nay không thể, tớ đang có chút việc bận.”
  • “Tớ xin cậu đó Hạ Mạc, cậu đợi một phút thôi!” Lãnh Linh một tay kéo Hạ Mạc, một tay cầm điện thoại, hét to với người bên trong: “Anh, em tóm được Hạ Mạc rồi.”
  • Hạ Mạc nhìn về phía thang máy, Lục Uyển Như đã bước vào trong đó, cùng lúc đó Lãnh Tuấn Sinh cũng bước ra, vừa nhìn thấy Hạ Mạc anh đã kích động, vội xông đến chỗ cô.
  • “Hạ Mạc?” Anh không dám tin người con gái trước mặt là Hạ Mạc, cô xinh đẹp hơn so với trí nhớ của anh: “Em đã đi đâu vậy? Em có biết anh đã chạy khắp nơi tìm em không hả?”
  • “Em... nhà em có chút việc nên phải chuyển nhà.” Hạ Mạc vừa nói vừa lùi một bước về phía sau: “Em phải đi rồi.”
  • “Nhà em đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lãnh Tuấn Sinh chợt nghĩ đến tin tức mà anh đã nghe ngóng được: “Anh nghe mọi người nói, không biết là thật hay giả, có phải bố em…”
  • Hạ Mạc vội cắt lời anh: “Anh yên tâm, mọi chuyển ổn thỏa rồi, bây giờ em thực sự phải đi trước.”
  • Cô không muốn chuyện gia đình bị đem ra bàn luận, nhưng lời qua tiếng lại của anh em Lãnh gia đã thu hút ánh mắt của mọi người, khiến cô có cảm giác như đang bị bóc trần thứ gì đó.
  • Lãnh Tuấn Sinh khó khăn lắm mới tìm thấy cô, cho nên anh đâu dễ dàng mà để cô đi như vậy, anh kéo cánh tay Hạ Mạc lại: “Bây giờ em đang ở đâu? Học trường nào? Anh đưa em về.”
  • “Thực sự không cần đâu ạ, cảm ơn anh.”
  • Hạ Mạc lúc này cảm thấy thật phiền, cô chau mày, định gỡ tay Lãnh Tuấn Sinh, nhưng lại bị anh giữ cả hai cánh tay: “Hạ Mạc, em có chuyện gì thì cứ nói với anh, nhà anh quen biết rộng rãi, lại cũng không thiếu tiền…”
  • “Anh có thể bỏ tay em ra trước được không?” Khuôn mặt Hạ Mạc ửng đỏ, không nói là tức giận mà là vội.
  • Lãnh Linh ở phía sau không ngừng kéo áo anh trai, nhưng Lãnh Tuấn Sinh còn đang bận thể hiện tình cảm nào còn tâm trí để ý đến hành động nhỏ đó, anh vẫn nắm chặt tay Hạ Mạc, thâm tình nói: “Em yên tâm, việc của em chính là việc của anh, chỉ cần em nói với anh, anh nhất định sẽ nghĩ cách giúp em, cho dù có tốn bao nhiêu tiền hay người…”
  • “Sao cơ, con có người hay có tiền vậy?” Bên cạnh bỗng truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
  • Lãnh Tuấn Sinh và Lãnh Linh cùng quay đầu nhìn về phía người đàn ông, chớp chớp mắt rồi mới thốt lên: “Bố... mẹ!”
  • Hạ Mạc cũng nhìn theo, thấy một đôi nam nữ trung niên đang đứng đó. Họ đang nhìn cô và Lãnh Tuấn Sinh với ánh mắt hiếu kỳ.
  • “Lãnh tổng, vị này là công tử Lãnh?” Một giọng nói trầm thấp, có chút lạnh lùng vang lên.
  • Hạ Mạc đột nhiên trợn tròn mắt, nhìn người đàn ông đang đứng phía sau ông Lãnh, quả nhiên là người đàn ông đó.
  • Lăng Diệc Thâm đang thân mật khoác tay một cô gái trẻ xinh đẹp, tiến đến chỗ cô.
  • “Mẹ, đây là Hạ Mạc mà lần trước con đã kể với mẹ.” Lãnh Tuấn Sinh mặt mày hớn hở giới thiệu Hạ Mạc với mẹ.
  • “Mẹ, Hạ Mạc không chỉ là hoa khôi trường con, mà còn là thủ khoa nữa đó!” Lãnh Linh đứng bên cạnh nói thêm vào.
  • “Ồ, là Hạ Mạc đó à?” Ánh mắt bà Lãnh quét qua một lượt trên người cô, rồi cười nói: “Mấy ngày nay, ngày nào cô cũng nghe đến tên cháu, hôm nay cũng được gặp mặt rồi.”
  • Sắc mặt Hạ Mạc càng trở nên trắng bệch hơn, nhìn bà Lãnh gật gật đầu, cô có chút bối rối nhưng vẫn lễ phép nói:
  • “Con chào cô chú, hôm nay con có chút việc nên con xin phép đi trước ạ.”
  • Nói xong, cô liền vội vàng chạy về hướng thang máy, nhưng thang máy vẫn chưa mở. Cô liền quay người đi đến lối thoát hiểm bên cạnh, thím Ngô đang đứng đó đợi cô, sau đó hai người cùng đi xuống.
  • Lãnh Tuấn Sinh cũng vội vã nói: “Con đi xem cô ấy thế nào.”
  • Nhưng chưa kịp quay đi, anh đã bị ông Lãnh cản lại: “Hôm nay có Diệc tổng ở đây, con phải ở lại đây nghe xem hạng mục hợp tác lần này của chúng ta.”
  • “Bố…” Lãnh Tuấn Sinh vẫn nhìn về hướng thang máy, ánh mắt đầy lo lắng.