Chương 4 Mang thai hộ
- “Tôi có một người bạn, cô ấy đang muốn tìm người mang thai hộ, thù lao là một triệu tệ. Nếu đứa bé là con trai thì sẽ trả thêm năm trăm nghìn tệ.”
- Mang thai hộ? Hạ Mạc nhìn chị Thu với ánh mắt hoảng hốt, ngạc nhiên, rồi lại nhìn sang Mạc Na.
- “Không được!” Khuôn mặt Mạc Na trắng bệch, vươn tay kéo Hạ Mạc: “Chị Thu, cô bé mới mười tám tuổi thôi... chúng ta không còn cách nào khác hay sao?”
- “Cô thật ngây thơ.” Chị Thu cười nhạt, nói: “Cô thử nói xem bây giờ có thể làm cái gì mà một lúc kiếm được một triệu tệ đây? Cho dù có “làm gái” cũng không thể nào kiếm được số tiền nhanh đến vậy đâu.”
- Mạc Na tất nhiên hiểu được rằng những lời của chị Thu đều là thật, nhưng nhìn cô bé mới mười tám tuổi Hạ Mạc phải trở thành mẹ, cô sao nỡ đây chứ?
- Bao nhiêu năm qua, cô chỉ có duy nhất một người bạn là Hạ Mạc, nhưng một mình cô thì có thể làm gì để giúp được Hạ Mạc?
- Mạc Na cắn răng cất tiếng hỏi: “Chị Thu, chị có biết ai đang tìm người tình không?”
- “Tìm cho cô, hay cô bé đó?” Đôi mắt phượng xinh đẹp của chị Thu khẽ nhướn lên: “Nói thực lòng, nếu là cô, muốn tìm được một đại gia thì phải dựa vào may mắn, nhưng nếu là cô bé đó, không chừng phải làm nhân tình của bọn họ rất lâu, hơn nữa còn có thể bị mọi người bàn tán dị nghị… nhưng nếu đồng ý mang thai hộ thì cô bé chỉ cần có thai, rồi tìm một nơi không ai biết đến, lặng lẽ sống qua ngày rồi sinh đứa bé ra là xong nhiệm vụ. Quan trọng là việc này thần không biết mà quỷ cũng không hay, ngoại trừ việc mất đi cái màng trinh đó, sẽ chẳng có gì ảnh hưởng đến cô bé cả. Bây giờ việc nào tốt, việc nào xấu tự hai người có thể cân nhắc.”
- Khuôn mặt xinh đẹp, trắng nõn của Hạ Mạc biến sắc, không còn một giọt máu khi nghe những lời đó của chị Thu.
- “Chúng ta sẽ nghĩ cách khác.” Mạc Na nắm lấy đôi tay của Hạ Mạc, an ủi cô: “Chị sẽ đi tìm thêm bạn, rồi chúng ta cùng nhau nghĩ cách nhé.”
- “Một triệu tệ, các cô thử nghĩ xem người bình thường sao kiếm ra được, mà cho dù có cũng chẳng ai cho mượn không đâu.” Chị Thu lại tiếp tục nói thêm, trong giọng nói ấy mang theo chút thương hại: “Hơn nữa những kẻ cho vay nặng lãi không đùa được đâu.”
- Những ngón tay thon dài của Hạ Mạc khẽ run run, hơn ai hết cô hiểu rõ được rằng những kẻ cho vay nặng lãi rất đáng sợ, đâu phải muốn trốn thì có thể trốn được như mẹ cô nghĩ.
- “Được, em đồng ý.” Câu nói ấy được phát ra từ Hạ Mạc, cô nắm chặt tay Mạc Na, nhìn chị Thu nói: “Nhưng em đang cần tiền gấp, chị có thể nói với bên đó đưa tiền trước cho em được không?”
- “Được, vậy sáng sớm mai cô đến đây, việc này tôi đảm bảo chắc chắn sẽ đưa tiền trước cho cô.” Chị Thu đột nhiên thay đổi sắc mặt, cười khẩy: “Nhưng tôi cũng phải nhắc nhở một điều, hai người có thể không đồng ý, nhưng một khi đã đồng ý thì không được nuốt lời, nếu không thì tôi còn tàn nhẫn hơn cả bọn cho vay nặng lãi. Điều này Mạc Na cô là người hiểu rõ nhất.”
- Mạc Na kéo Hạ Mạc rời khỏi quán bar. Về đến phòng trọ, cô rót cho Hạ Mạc một cốc nước nóng, hai người ngồi đối diện với nhau trên ghế.
- Hạ Mạc cứ ngồi đó cho đến khi trời sáng mới đứng dậy, rời khỏi ghế: “Đi thôi!”
- Mạc Na nhìn vào khuôn mặt thanh tú của Hạ Mạc, lại một lần nữa nhắc nhở cô: “Nếu em đã quyết định rồi thì sau này sẽ không còn cơ hội quay đầu nữa.”
- “Mạc Na, chị biết đó, từ nhỏ đến lớn chỉ có mẹ là người duy nhất đối xử tốt với em, cho nên em không thể để mẹ gặp nguy hiểm như vậy được.” Hạ Mạc bước đến bên cửa sổ, những tia nắng của buổi sớm chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cô nhẹ nhàng nói với Mạc Na: “Chuyện tiền nong chị đừng nói với mẹ em, hãy cứ để bà li dị với bố. Còn nữa, trong một năm tới, chị có thể thay em chăm sóc cho bà được không?”
- “Em yên tâm, chị sẽ chăm sóc thật tốt cho bác gái.” Mạc Na dang cánh tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Hạ Mạc, đau lòng không kiềm được nước mắt.
- Hai người đến gặp chị Thu, sau đó họ cùng nhau đi đến một bệnh viện tư nhân. Trong khi Hạ Mạc được đi kiểm tra sức khỏe, thì Mạc Na được người dẫn đi đến nơi khác.
- “Để tránh sau này bọn họ đến làm phiền mẹ con cô, người của tôi sẽ cùng với Mạc Na đến đó trực tiếp lấy tiền.”
- Hạ Mạc cảm kích nói: “Thực lòng rất cảm ơn chị.”
- “Cô không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ cần cô làm đúng theo thỏa thuận, tốt nhất là đừng có những thứ tình cảm vô nghĩa.” Chị Thu nhìn sâu vào đôi mắt của Hạ Mạc, nói thêm: “Tôi có thể giúp cô, đương nhiên cũng có thể hủy hoại cô.”
- “Vâng.” Hạ Mạc toàn thân ớn lạnh, sợ hãi gật gật đầu.
- Những ngày sau đó, cô tiếp tục ở lại trong bệnh viện hiu quạnh, lạnh lẽo này. Mười ngày trôi qua thật lâu, đến ngày thứ mười, cô bị đưa đến một chiếc bồn tắm thả đầy hoa tươi. Sau khi ngâm mình trong đó hơn một tiếng, cô lại được dẫn vào một căn phòng.
- Sáng hôm sau, Hạ Mạc tỉnh dậy, thấy toàn thân mệt mỏi, cô định xoay người thì một cơn đau dữ dội truyền đến. Tất cả những ký ức đêm qua bỗng hiện về, xâm chiếm tâm trí cô.
- Cô thu mình nằm sấp trên giường, nước mắt không ngừng rơi xuống. Mãi lâu sau mới mệt nhoài bò dậy đi về phía phòng tắm, rồi lại ngồi thẫn thờ trên cửa sổ…
- Thím Ngô bưng đồ ăn lên, nhẹ nhàng gõ cửa tiến vào trong.
- Nhìn thấy người con gái đang ngồi thu mình trên đó, trong lòng bà bỗng có chút xót xa, thông cảm.
- Ở cái tuổi trăng tròn của người con gái, có biết bao những thứ tươi đẹp, nhưng cũng chỉ vì đồng tiền mà đi vào con đường này, thật là tội nghiệp…
- “Ăn chút gì đi!”
- Thím Ngô đặt khay đồ ăn lên trên bàn, vừa định thu dọn ga trải giường thì Hạ Mạc đã nhanh chóng nhảy xuống, chặn tay trước mặt bà. Hành động bất chợt của cô nhanh đến nỗi khiến bà phải giật mình.
- “Những thứ trên giường để cháu tự dọn.” Khuôn mặt trắng bệch của cô bỗng ửng đỏ, trông cô lúc này càng trở nên xinh đẹp, dịu dàng.
- “Được.”
- Thím Ngô lấy từ trong túi ra một cái bình nhỏ màu trắng, đặt vào tay Hạ Mạc: “Lát nữa thoa thuốc này vào, cô sẽ bớt sưng và đau.”
- Hạ Mạc nhìn bà với ánh mắt khó hiểu.
- “Phu nhân nói, những ngày này là thời kì rụng trứng của cô… phải tầm năm ngày liên tiếp gì đó.”
- Nghe bà nói vậy, sắc mặt cô liền ứng đỏ, rồi đến viền mắt cũng đỏ theo.
- “Trong cuộc đời mỗi người, đâu có ai thuận buồm xuôi gió, mỗi người đều bắt buộc phải trải qua một vài chuyện mới có thể trưởng thành.” Thím Ngô thở dài, nói tiếp: “Cô hãy nghĩ thoáng mọi chuyện ra một chút. Thật ra bây giờ, cô chỉ là dùng thứ mình có để đổi lấy thứ mình không có mà thôi, hãy cứ coi như là một vụ giao dịch công bằng đi. Như vậy sẽ khiến cô bớt đau lòng hơn.”
- Đợi cho Thím Ngô đi khỏi, Hạ Mạc liền bật khóc, lật khăn trải giường lên, vệt máu đỏ tươi đã khô nhưng lại chói mắt vô cùng, chói đến đau lòng. Giống như có cây kim đang đâm sâu vào trái tim yếu ớt của cô vậy.
- Từ nay về sau, hai từ “thuần khiết” sẽ chẳng còn quan hệ gì với cô nữa rồi…
- Cô ngồi trên bồn vệ sinh khóc rất lâu, không ngừng dùng lời của thím Ngô để an ủi chính mình. Khi tâm trạng đã khá hơn, cô mới dùng thuốc thím Ngô đưa thoa vào chỗ đó, cảm giác mát mát lạnh lạnh khiến cô thấy dễ chịu hơn nhiều.
- Cô rửa lại mặt mũi chân tay, rồi đi ăn cơm. Sau đó giặt giũ ga giường sạch sẽ, vắt gọn gàng lên giá phơi đồ.
- Thím Ngô trở lại phòng Hạ Mạc khi trời đã tối, đợi sau khi cô tắm rửa thay quần áo ngủ xong, bà liền lấy chiếc bịt mắt đeo vào cho cô.
- “Có một số việc biết rồi vẫn chi bằng là không biết.” Thím Ngô chua xót nói: “Mười tháng nữa sau khi rời khỏi đây cô hãy quên tất cả mọi chuyện đi, trở về với chính con người của mình.”
- “Cháu hiểu ạ.” Hạ Mạc có thể cảm nhận được ý tốt trong lời nói của người phụ nữ đó, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Cho dù không đeo cái này, cháu tuyệt đối cũng sẽ không nhìn anh ấy.”
- Đêm qua, sự thô lỗ của hắn đã làm cô khiếp sợ, cô phải quên đi hình dáng ấy để tránh bị hắn dọa chết.