Chương 15 Kích động
- Lăng Diệc Thâm nằm trên giường trằn trọc mãi, không sao ngủ được. Trong khi ấy, cô gái bé nhỏ Hạ Mạc đã cuộn tròn trong lòng hắn, ngủ ngon lành. Bàn tay Lăng Diệc Thâm vẫn xoa xoa bụng dưới của cô, làn da cô thật mềm mại và ấm áp, khiến hắn không nỡ rời. Trong bụng cô thực sự đã có con của hắn ư? Hắn cứ vậy mà suy nghĩ, kích động, hồi hộp không chợp được mắt.
- Hắn bỗng nhớ lại sáu năm về trước, lẽ ra hắn cũng sẽ có một đứa con… nhưng vì một lần ngoài ý muốn mà đứa trẻ ấy đã mất khi còn trong bụng mẹ. Sự việc lần đó đã khiến Lục Uyển Như không còn có thể mang thai nữa.
- Sáu năm rồi, hai người họ đã kết hôn được sáu năm rồi.
- Có những lúc hắn vô cùng hối hận, nếu năm ấy hắn đủ kiên quyết, ngoại trừ Lục Uyển Thu ra hắn không lấy người khác, thì liệu sẽ có kết cục như hôm nay? Hắn và Lục Uyển Thu là bạn học từ mẫu giáo cho đến cấp ba, hai người luôn như hình với bóng. Nhưng không thể ngờ, năm hai đại học, gia đình lại ép hắn lấy Lục Uyển Như – cô gái lớn hơn hắn hai tuổi.
- Điều khiến hắn không ngờ hơn, đó là chỉ vì một câu nói của mình năm đó, mà Lục Uyển Thu đã đợi hắn sáu năm.
- Nhưng cô ấy đợi sáu năm rồi thì sao? Có thể thay đổi được gì sao?
- Hắn không thể li hôn với Lục Uyển Như, không thể, trừ khi hắn muốn làm mẹ hắn tức chết.
- Lục Uyển Như nói, chỉ cần cho cô một đứa con, cô sẽ không làm phiền đến cuộc sống riêng tư của hắn, nhưng cuộc sống riêng của hắn lại không bao gồm Lục Uyển Thu.
- Nhưng nếu Lục Uyển Thu rời xa hắn, cô ấy sao có thể sống? Hơn nữa hắn cũng không thể mở to mắt coi sáu năm chờ đợi của cô là vô nghĩa.
- Còn người phụ nữ đang nằm bên cạnh hắn, cô ấy sẽ sinh cho hắn một đứa con, nhưng có thật như lời Lục Uyển Như nói, cho cô gái này tiền, cô sẽ rời đi? Ngộ nhỡ có một ngày, người ta biết mẹ của con hắn đi theo người đàn ông khác, thì mặt mũi của hắn và con biết giấu vào đâu?
- Trái hẳn với sự lo âu mất ngủ của hắn, Hạ Mạc lại ngủ thật ngon lành. Cô cảm giác như đang ngâm mình trong suối nước nóng, thật dễ chịu, nhưng dần dần cô bỗng thấy khó chịu. Suối nước nóng này sao lại quấn vào người? Cơ thể cô như bị hàng trăm hàng vạn sợi dây siết chặt, không thể cử động.
- Cô s ngủ thật ngon lành. Cô cảm giác như đang ngâm mình trong suối nước nóng, thậtSau cùng, cô cảm giác vùng ngực mình như bị thứ gì đó nắm giữ, cảm giác đau đớn ấy nhanh chóng khiến toàn thân cô tê liệt, sự vùng vẫy, phản kháng của cô cũng không có tác dụng, cô không có chút sức lực.
- Nhìn đôi má ửng hồng của cô, Lăng Diệc Thầm nén thở dài, buông tay khỏi người cô, rồi ngồi dậy. Cô gái này mặc dù chưa lớn hẳn, nhưng cũng là một “yêu tinh” quyến rũ, cùng cô ngủ chung như vậy thật là sự giày vò chết người mà... Hắn tự dưng bực dọc nhìn chằm chằm cô gái trên giường, nhưng sâu trong ánh mắt ấy lại chẳng có chút khó chịu, tức giận nào.
- Đột nhiên mất đi hơi ấm, Hạ Mạc o o hai tiếng, trở mình, ôm hết chăn vào lòng để lộ ra tấm lưng trần trắng như tuyết, rồi lại ngủ thiếp đi. Lăng Diệc Thâm cúi người, nhẹ nhàng kéo lại chăn cho cô. Hắn cẩn thận không để chăn trùm quá đầu cô, ngộ nhỡ cô bị ngộp thở.
- Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, hắn lại quay qua nhìn cô, khi ngủ say trông cô thật đáng yêu, cái miệng chu lên, khuôn mặt ửng hồng. Nhìn một lúc, hắn mới đi thẳng xuống lầu, không ăn thêm gì mà lập tức rời đi.
- Hạ Mạc tỉnh dậy đã là gần ̣chín giờ sáng, cô vươn cánh tay mới phát hiện quần áo trên người không cánh mà bay. Cô đã cởi chúng lúc nào chứ? Tại sao một chút ấn tượng cũng không có vậy?
- Cô chợt nhớ đến người đàn ông đó, vội quay đầu nhìn xung quanh, có lẽ hắn đã sớm rời đi rồi.
- Cô ngồi trên giường, đem bộ quần áo đã bị ai đó cởi rồi ném sang một góc giường mặc lại lên người, vuốt vuốt lại mái tóc, sau cùng mới lười biếng bước xuống giường.
- Ngay cả khi đánh răng cô vẫn nghĩ về hắn. Hắn rốt cuộc là muốn làm gì chứ? Cô đã có thai rồi, hắn còn đến đây làm gì vậy?
- Buổi tối, cô ngồi xem phim trong phòng khách, nhưng tai lúc nào cũng nghe ngóng tiếng bước chân bên ngoài. Cô vô cùng lo lắng, căng thẳng không biết người đàn ông kia có đến nữa hay không. Mãi đến mười giờ, không thấy hắn đến cô mới thở phào nhẹ nhõm, lên giường đi ngủ.
- Kể từ ngày hôm đó, hắn cũng không còn đến đây nữa. Lục Uyển Như cũng chỉ đến đây một lần, còn thím Ngô thì đến nhiều hơn một chút.
- Ba tháng sau, Lục Uyển Như lại đến đưa cô đi khám, lần kiểm tra này còn cẩn thận, kĩ càng hơn lần trước. Khi biết tin hai mẹ con cô đều khỏe mạnh, Lục Uyển Như mới yên tâm đôi chút, bấm bấm trên đầu ngón tay tính ngày, vẫn còn bảy tháng nữa.
- Trước Tết vài ngày, thím Ngô cùng vài người đem rất nhiều đồ sang cho cô, có cả đồ bầu trong đó.
- “Cháu có thể gọi điện thoại về cho bạn và mẹ không ạ?”
- Thím Ngô không dám tự quyết định, sau khi được sự đồng ý của Lục Uyển Như, bà mới đưa cô chiếc điện thoại.
- Hạ Mạc cầm lấy điện thoại, đôi mắt đỏ hoe. Cô do dự nửa ngày nhưng rồi lại quyết định trả điện thoại cho thím Ngô.
- “Sao cô không gọi vậy?” Thím Ngô ôn tồn nói: “Gọi một cuộc đi, mẹ cô sẽ yên tâm hơn đó.”
- “Không gọi vẫn tốt hơn ạ.” Hạ Mạc lắc đầu, thở dài: “Cháu không biết nói dối.”
- Thím Ngô cầm điện thoại đi.
- Nghe thím Ngô nói lại chuyện vừa rồi, Lục Uyển Như cũng chỉ biết im lặng, thở dài.
- Chớp mắt cô đã có thai được năm tháng, đứa trẻ cũng bắt đầu biết đạp. Nắng chiều đã tắt, cô ngồi trên hiên nhà lầu hai, cùng bảo bối trong bụng chơi trò chơi. Cái bụng cô cứ cử động lên xuống.
- Bầu tháng thứ bảy, thời tiết cũng dần nóng hơn, bụng cô cũng lớn hơn trước, cúi xuống không nhìn thấy được chân.
- Lục Uyển Như lại đưa cô đến bệnh viện kiểm tra lần nữa.
- Trên đường trở về, Lục Uyển Như và thím Ngô nhìn tờ giấy siêu âm, cười cười nói nói về đứa trẻ trong bụng cô. Cô bất giác đặt tay lên bụng, có một cảm giác hơi đau thoáng qua.
- Về đến nơi, không hiểu vì điều gì mà cô bỗng thấy buồn bực, khó chịu, cứ đi đi lại lại mấy vòng trong vườn nhà. Thím Phùng và Tiểu Thúy kéo mãi cô mới chịu vào nhà. Nhưng tối đến, cô cứ lăn qua lăn lại trên giường không tài nào ngủ được, cô đột nhiên không nỡ, không nỡ giao đứa bé trong bụng mình cho người khác.