Chương 10 Thoải mái
- Hạ Mạc hơi chau mày, cô vẫn chưa hiểu ý của Lục Uyển Như.
- “Năm ngày này là thời gian rụng trứng của cô, ngày mai tôi và cậu chủ sẽ chuyển về nhà cũ, còn cô sẽ ở lại đây một mình. Như vậy cô cũng thấy thoải mái hơn.” Lục Uyển Như vừa nói vừa chăm chú nhìn Hạ Mạc, sự kinh ngạc trên gương mặt cô bé đều được cô thu trọn vào tầm mắt.
- “Biệt thự to như vậy mà chỉ có một mình em ở sao?” Hạ Mạc có chút không tin hỏi lại, rồi ngại ngùng nói: “Có thể cho người nào ở lại cùng em không chị? Em hơi sợ.”
- Nghe đến đây, Lục Uyển Như liền cười thật thoải mái: “Tất nhiên tôi sẽ cho vài người ở lại đây, nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, yên tâm tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
- “Cảm ơn phu nhân.” Hạ Mạc thở phào nhẹ nhõm, cười dịu dàng.
- Ý của phu nhân, Hạ Mạc đã hiểu rồi, vậy là đêm nay sẽ là lần cuối cùng cô và người đàn ông kia làm chuyện đó, từ mai trở đi, cô sẽ tự do tự tại ở đây một mình, không gặp hắn nữa… thật là tốt.
- Nhìn thấy nét cười trên khuôn mặt trắng nõn của Hạ Mạc, Lục Uyển Như cảm thấy yên tâm chút, quay người rời khỏi phòng. Cô dặn nhà bếp hầm canh gà cho Hạ Mạc, còn sai người mua thêm vài bộ quần áo ngủ và áo khoác mỏng cho Hạ Mạc, để hờ cô muốn ra ngoài dạo.
- Hạ Mạc không biết Lục Uyển Như đang ở dưới lầu, giúp cô sắp xếp cuộc sống sau khi mang thai. Cô chỉ biết mình đang rất vui, cô cũng không cần phải gặp người đàn ông kia nữa. Buổi tối, cô có thể thoải mái nằm trên chiếc giường của mình, ngủ một mạch tới sáng.
- Cả ngày hôm đó, cô lúc nào cũng vui vẻ như vậy, Lăng Diệc Thâm đột ngột đi vào khiến cô không kịp thu lại nét cười trong ánh mắt. Lăng Diệc Thâm bất giác nhìn cô, kết quả phát hiện nét cười trên khuôn mặt cô đã không còn nữa. Hắn khẽ chau mày, mình đáng ghét vậy sao?
- “Anh… về rồi?” Hạ Mạc vội vàng thu dọn đống đồ trên bàn, cẩn thận đứng dậy: “Em, em đi tắm trước đã.”
- Hắn nhìn cô đi vào nhà tắm, rồi mới đưa tay lấy cuốn sách trên bàn lật qua lật lại, sách tiếng Anh?
- Cô ấy định thi Đại học? Lăng Diệc Thâm cười khinh thường. Có một triệu tệ rồi mà vẫn muốn đi thi đi học tiếp?
- Hạ Mạc hôm nay rất nhanh đã tắm xong. Qua hai lần trước cô phát hiện, tốt nhất là thuận theo ý hắn, bản thân mới được bảo toàn. Cô nghĩ dù sao thì đây cũng là đêm cuối cùng hắn và cô ở cùng nhau, cô sẽ vượt qua thôi.
- Sự ngoan ngoãn này của Hạ Mạc khiến hắn rất hài lòng. Hắn chưa bao giờ nghĩ cơ thể phụ nữ lại có thể mềm mại như vậy, khiến hắn không biết mệt mỏi, chỉ hận không thể đem thân thể cô hòa làm một.
- Không biết phải đến lúc nào hai người mới chìm vào giấc ngủ.
- Lăng Diệc Thâm tỉnh dậy khi trời đã sáng, hắn nghiêng đầu nhìn người con gái đang ngủ ngon lành trong lòng mình, khẽ nhíu hàng lông mày, rút mạnh cánh tay đang bị Hạ Mạc gối lên.
- Cô chau mày, đôi môi cong lên, nũng nịu kéo chăn trùm lên đầu: “Mẹ, cho con ngủ thêm một chút đi mà…”
- Lăng Diệc Thâm im lặng không biết nói gì, kéo chăn xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dần hiện ra. Hắn đưa tay lên khuôn mặt vẫn còn mang nét trẻ con của cô, nhéo má cô một cái. Cô chau mày, hàng lông mi khẽ chớp chớp, khiến hắn giật mình nhảy xuống giường, vội vàng chạy vào nhà tắm.
- Một lát sau hắn đi ra, trước khi quay người đi xuống lầu, hắn lại quay người nhìn cô gái giống như chú lợn con kia một cái.
- Thấy Lăng Diệc Thâm bước xuống, Lục Uyển Như liền vui vẻ nói: “Chút nữa em sẽ thu dọn đồ về nhà cũ, tối nay sau khi xong việc anh cũng về đó luôn nhé.”
- “Ừ.” Lăng Diệc Thâm gật đầu đồng ý, không ăn sáng mà rời đi.
- Lục Uyển Như cũng không gọi hắn lại. Những năm nay, cô và anh đều khách sáo như vậy.
- Thím Ngô đứng cạnh đó chỉ biết buồn bã lắc đầu, bà đi đến bên cạnh Lục Uyển Như muốn khuyên cô vài câu, nhưng rốt cuộc lại chẳng biết nói như thế nào.
- “Đồ của cậu chủ không cần đem đi, để một ít lại đây đi.” Lục Uyển Như mặc dù không biết loại thuốc kia có thực sự hiệu quả, nhưng theo như Bác Văn nói thì nó có vẻ rất thần kì, nếu quả thực có tác dụng ghê gớm như vậy thì sao? Cô không thể ngăn cản Lăng Diệc Thâm và Hạ Mạc tiếp xúc thân thể với nhau, dù sao cô cũng đưa một triệu tệ cho Hạ Mạc rồi. Hơn nữa, cô thà để Lăng Diệc Thâm mê mệt Hạ Mạc, chứ còn hơn là Lục Uyển Thu rẻ tiền kia. Với Hạ Mạc, cô có rất nhiều cách để đối phó, còn với Lục Uyển Thu thì lại không dễ đối phó như vậy.
- Buổi chiều, sau khi biết phu nhân đã rời đi, Hạ Mạc mới dám ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đi xuống lầu. Đây là lần đầu tiên cô ra khỏi phòng kể từ khi đến đây.
- Người phụ nữ trung niên đang làm vệ sinh, thấy cô bước xuống vội vàng ngẩng đầu chào: “Tiểu thư, tôi thím Phùng, cô có việc gì thì hãy nói với tôi.”
- Thái độ cung kính đó khiến cô có chút không tự nhiên, cô mỉm cười nói với thím Phùng: “Bác đừng gọi cháu là tiểu thư, gọi cháu là Mạc Mạc được rồi, người nhà cháu đều gọi cháu như vậy,”
- “Vẫn nên gọi là tiểu thư ạ!” Thím Phùng điềm đạm trả lời, không chịu thỏa hiệp với yêu cầu của cô.
- Hạ Mạc không còn cách nào, đành để tùy ý bà.
- Cô mặc một chiếc áo bông dày, đội chiếc mũ, đeo bao tay cẩn thận, rồi cùng một cô bé dạo một vòng quanh khu nhà. Sau đó trở về nhà ăn cơm, tắm rửa sạch sẽ. Hôm nay cô đi ngủ rất sớm, đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.
- Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại, rồi mới ngồi dậy mặc quần áo.
- Ba ngày như vậy trôi qua, Lục Uyển Như dẫn thím Ngô đến đón cô đi khám.
- Hạ Mạc mặc đồ mà Lục Uyển Như đã chuẩn bị trước cho cô: đôi bốt màu trắng bạc, bộ đồ thể thao nhung màu đen, và chiếc áo khoác lông màu trắng. Trông cô vừa năng động vừa xinh đẹp.
- Hạ Mạc mặc dù không biết thương hiệu của chúng, nhưng cô đoán giá của chúng không hề rẻ.
- Lòng cô nặng trĩu, cô vừa hi vọng mình mang thai, như vậy, mười tháng sau cô có thể trở lại là chính mình rồi. Nhưng cô cũng lại sợ mình sẽ mang thai, vì cô mới mười tám tuổi, cô vẫn là một học sinh cấp ba, sao có thể mang bầu sinh con?
- Nhưng nghĩ tới năm đêm kia, cô lại thầm cầu nguyện tốt nhất là mang thai, nếu không thì cô lại phải cùng người đàn ông kia làm chuyện đó.
- Hạ Mạc ôm tâm trạng thấp thỏm theo sau Lục Uyển Như và thím Ngô. Sau khi trải qua hàng loạt các kiểm tra, cô ngồi ngoài hành lang không một bóng người cùng một cô gái tên Tiểu Thúy, còn thím Ngô và Lục Uyển Như vào phòng bác sĩ.
- Sau hơn mười phút, Lục Uyển Như và thím Ngô mặt mày vui vẻ bước ra, vội đến chỗ Hạ Mạc.
- “Nào chúng ta đi ăn cơm thôi.” Lục Uyển Như vui mừng kéo tay Hạ Mạc: “Còn phải mua cho cô thêm ít đồ nữa”
- “Không cần đâu ạ, phu nhân, em dùng không hết.” Hạ Mạc vội vàng từ chối: “Phu nhân đã mua rất nhiều đồ cho em rồi, em thực sự dùng không hết.”
- “Vậy tôi mời cô ăn cơm nhé, cái này cô không thể từ chối đâu đó.” Sự dịu dàng, ấm áp của Lục Uyển Như làm cô không còn cách nào từ chối, đành gật đầu đồng ý.
- Suốt dọc đường cô không có cách nào để bình tĩnh lại, cô không nghĩ rằng mình thực sự có thai, và càng không thể ngờ đây là bữa cơm chúc mừng…