Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 6 Sát nhân

  • Tiếng la hét, tiếng bước chân và xen lẫn vào đó là âm thanh cãi vã không ngừng.
  • “Giết người rồi! Giết người rồi! Gọi cảnh sát! Gọi xe cứu thương nhanh lên…”
  • Sau khi cô tỉnh lại thì đã ở tại một phòng bệnh cao cấp, xung quanh không một bóng người.
  • Diệp Chi Tinh thở dài một tiếng, cố lấy sức gượng người lên nhấn chuông gọi bác sĩ.
  • Còn may là ở ngoài cửa vẫn còn có người đang canh chừng. Người quản gia nhanh chóng đẩy cửa đi vào với một vẻ mặt đầy quan tâm lo lắng.
  • Sự lo lắng này quả là không phân biệt được thật tình hay giả tạo. Nhưng mà dù sao đi nữa thì cũng là lão quản gia làm việc cho Diệp gia nhiều năm. Vì hiện tại người phát lương bổng hằng tháng cho ông cũng là Diệp Chi Tinh nên xem ra ông cũng không phải là quá thờ ơ trong việc chăm sóc cho cô.
  • “Tiểu thư, cô thấy thế nào rồi? Còn đau chỗ nào nữa không?”
  • Diệp Chi Tinh cử động thử cánh tay và chân thì cảm thấy cơ thể chỉ đau đớn ở cánh tay phải và chân trái, còn những vị trí khác thì không có gì đáng ngại. Cũng may là trong họa có phúc không bị thương đến xương cốt. Cô chỉ không ngờ là mẹ con nhà này lại ngu xuẩn đến vậy, vừa thả câu mà đã mắc câu.
  • Diệp Chi Tinh từ trước đến giờ vốn dĩ không yên tâm về mẹ con bọn họ. Mục đích đến Diệp gia của bọn họ rất rõ ràng, nếu không kiếm chác được chút lợi lộc gì thì chắc chắn họ sẽ không từ bỏ ý định.
  • Diệp Chi Tinh cũng muốn xem xem bọn họ có thể làm ra những việc ghê gớm gì. Vì vậy nên lúc bước xuống cầu thang là do cô cố ý quay lưng lại với mẹ con họ. Không ngờ rằng, ngu xuẩn vẫn là ngu xuẩn, họ đã thật sự ra tay đẩy cô xuống cầu thang. Theo cách này, cô đã nắm chắc thêm một chứng cứ trong tay. Bạo lực gia đình là một bằng chứng có thể giúp ích rất nhiều cho việc ly hôn của cô.
  • Diệp Chi Tinh lắc đầu, quản gia cũng không dám kết luận gì thêm mà lập tức gọi bác sĩ tới.
  • Sau khi có kết quả xét nghiệm tổng quát, Diệp Chi Tinh xem kỹ tờ báo cáo trên tay thấy rõ mồn một là mình đã bị chấn thương về não và nhiễm trùng mô cánh tay với chân. Kết quả báo cáo xét nghiệm này cô phải bảo quản thật kỹ để làm bằng chứng cho việc bị Mộ gia ngược đãi.
  • Ngay lúc này, tiếng cãi nhau bên ngoài phòng bệnh vang lên. Diệp Chi Tinh nhìn về hướng quản gia cố tình nói lớn tiếng: “Ai đang ở bên ngoài vậy?”
  • Quản gia với khuôn mặt khó xử, ánh mắt né tránh, trong lòng áy náy không dám nhìn vào mắt Diệp Chi Tinh đáp: “Là, là nhà báo và còn có cảnh sát nữa.”
  • Cười khẩy một cái, cánh nhà báo quả nhiên đã đánh hơi mà mò tới. Mộ gia là gia đình có danh tiếng, Mộ Hào Phàm cũng không ít lần xuất hiện lên trang đầu mặt báo vì qua lại với các minh tinh làng giải trí. Vậy cô nằm viện lần này bọn họ đến cũng không nằm ngoài dự liệu của cô.
  • Chỉ có điều là Diệp Chi Tinh không muốn gặp bọn họ mà chỉ muốn gặp cảnh sát.
  • “Tôi biết là tiểu thư không thích gặp cảnh sát vậy nên tôi đã chặn không cho họ vào. Hơn nữa việc này mà làm lớn chuyện thì danh tiếng của tiểu thư cũng không tốt đẹp gì.” Quản gia bày ra dáng vẻ vô cùng lo lắng cho Diệp Chi Tinh, nhưng cô quá hiểu ông ta, khuôn mặt lạnh lùng nhìn ông ta vài phút.
  • Từ lúc Diệp gia chỉ còn lại một mình Diệp Chi Tinh thì thời thế cũng đã thay đổi. Quản gia này càng lúc càng quá đáng, cho rằng mình là chủ của Diệp gia. Đợi sau khi giải quyết xong việc xấu của Mộ gia cô sẽ chỉnh đốn lại gia phong của Diệp gia.
  • Diệp Chi Tinh thỏa ý quản gia vẫy tay nói: “Cho bọn họ vào.”
  • Người quản gia lúng túng hỏi: “Hả? Cho ai vào chứ?”
  • “Chú nghĩ là ai?” Diệp Chi Tinh nói bằng giọng bình thản, song ánh mắt lại như có thể nhìn thấu cả nội tâm của người quản gia. Ông ta hoảng hốt cúi đầu trả lời: “Vâng! Thưa tiểu thư.”
  • Mục đích gặp cảnh sát của Diệp Chi Tinh rõ ràng đơn giản là muốn báo án. Cô muốn kiện hai người phụ nữ độc ác này kể cả Mộ Hạo Phàm và muốn ly hôn theo đúng trình tự pháp luật.
  • Lần này cô muốn vạch rõ ranh giới với tất cả người nhà của Mộ Hào Phàm.
  • Ngược lại mà nói ở nơi như bệnh viện lần này là lúc thích hợp nhất. Ngoại trừ bên ngoài phòng bệnh có chút ồn ào thì tất cả đều rất tốt. Hiện tại đâu đâu trong bệnh viện cũng có nhà báo. Như thế này cũng tốt, Ngô Lệ Lan và Mộ Doanh Doanh không còn dám to gan xông vào phòng bệnh nữa.
  • Quản gia ngồi túc trực bên cạnh Diệp Chi Tinh. Diệp Chi Tinh biết nhất cử nhất động của cô đều bị quản gia theo dõi nhưng cũng không cần lo lắng nhiều. Hiện tại thì quản gia vẫn còn nghe lời, cô bảo gì thì ông ta phải đi làm cái đó. Vậy nên Diệp Chi Tinh cũng không cần bận tâm những vấn đề đó. Trung thành là điều đáng khen, chỉ hi vọng là lòng trung thành đó vẫn còn ở người quản gia đã trung thành với Diệp gia bao năm nay.
  • Diệp Chi Tinh trở mình nằm xuống với một tư thế thoải mái hơn. So với bên ngoài thì trong lòng cô lúc này đã hiểu rõ mọi thứ hơn rất nhiều. Cô nhớ về nhiều ký ức và người mẹ trước đây của cô, một khung cảnh tái hiện lại trong đầu cô.
  • Lúc trước Diệp Chi Tinh vốn chỉ muốn kết hôn với Mộ Hạo Phàm vì để có một nơi dựa dẫm. Nhưng mà hiện tại tất cả mọi hành động của Mộ Hạo Phàm giống như tát mạnh vào Diệp Chi Tinh.
  • Mẹ cô nói rất đúng, chúng ta không thể dựa dẫm vào một ai ngoại trừ bản thân mình. Hơn nữa hiện tại người mà Diệp Chi Tinh có thể tin tưởng chỉ có chính mình. Vì vậy nên cô phải kiên cường lại, bất kể là ở trước Mộ Hạo Phàm hay Ngô Lệ Lan và Mộ Doanh Doanh, cô đều phải cứng rắn không được sợ hãi.
  • Hai ngày nay xảy ra quá nhiều việc khiến Diệp Chi Tinh mệt mỏi hết sức. Cô bèn nhắm mắt lại dưỡng thần, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
  • Diệp Chi Tinh cuối cùng đã chợp mắt được mấy giờ đồng hồ, cũng coi như lấy lại sức lực phần nào.