Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 7 Lẳng lơ

  • Khi không đeo kính cận, Diệp Chi Tinh vừa mở mắt đã nhìn thấy một bóng đen đang ngồi lù lù gần đầu giường làm cô giật thót người.
  • Tay cô liền bấm chuông liên hồi, một tay còn lại thì chồm lên phía tủ đầu giường lấy mắt kính.
  • Bóng đen đối diện thấy Diệp Chi Tinh đã tỉnh giấc liền đứng dậy một cách rất tự nhiên, còn tiện tay lấy đôi kính đưa cho cô. Diệp Chi Tinh do dự một hồi vẫn quyết định nhận lấy đôi kính mà đối phương đưa lại cho mình.
  • Cau có mặt mày đeo đôi kính lên, cuối cùng cô đã nhìn rõ bóng đen này.
  • Mộ Tam nói năng chừng mực, thái độ tôn kính: “Diệp tiểu thư, thứ tội tôi đã làm phiền.”
  • Diệp Chi Tinh đeo kính xong nhìn rõ người trước mặt mình mặt bộ âu phục đeo cà vạt, thái độ vô cùng lịch sự, nhìn không giống cánh nhà báo cũng không giống người xấu cho lắm. Nhưng mà có người xấu nào lại đi viết hẳn lên mặt mấy chữ tôi là người xấu đâu, bởi vậy không thể nhìn mặt mà đoán người được.
  • Diệp Chi Tinh tay vẫn rời chỗ nhấn chuông, mặt đầy vẻ hồ nghi, đợi anh ta cất giọng lần nữa.
  • “Diệp tiểu thư, xin cô đừng hiểu lầm. Tôi không có ác ý gì.” Mộ Tam nói tiếp lời: “Tôi là Mộ Tam, hôm nay tôi đến tìm Diệp tiểu thư với mục đích là về việc xảy ra đêm hôm trước.”
  • Diệp Chi Tinh ngây ra một lúc, mắt trợn to, miệng chữ O vô cùng kinh ngạc. Mộ Tam nhìn biểu cảm đầy kinh ngạc của Diệp Chi Tinh, thầm nghĩ cô gái này chắc cũng là người không rõ sự tình nhưng vẫn không biểu lộ gì ra mặt.
  • Diệp Chi Tinh cuối cùng cũng đã lấy lại giọng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, giọng nói bất giác cao hơn bình thường: “Anh, anh, anh là người đàn ông khỏa thân đêm hôm đó sao?”
  • Mộ Tam đang định giải thích thì đã không còn kịp, phòng bệnh bị ai đó đẩy vào, đập rầm một tiếng lớn, theo sau là giọng nói đanh đá của hai người phụ nữ văng vẳng khắp cả căn phòng.
  • “Tôi đã nói mà, tại sao lại không cho chúng tôi vào thăm! Thì ra là cô ở đây lẳng lở với đàn ông đây mà!” Xông vào phòng quả đúng là hai người phụ nữ đáng ghét Ngô Lệ Lan và Mộ Doanh Doanh. Và cùng lúc đó Ngô Lệ Lan đang chỉ thẳng mặt mắng cô còn Mộ Doanh Doanh đứng bên nói lời châm chọc thêm vào.
  • Diệp Chi Tinh nhăn mày, đúng là hai người phụ nữ cứ như oan hồn đeo bám mãi không tha!
  • Mộ Tam đang chuẩn bị làm rõ sự việc thì đã bị chặn lại, trong lòng vô cùng bực tức. Chỉ là anh ta theo Mộ gia lâu ngày nên cũng đã bị ảnh hưởng phần nào tính khí của của Mộ gia. Càng giận dữ bao nhiêu thì càng cười thản nhiên bấy nhiêu,.
  • Ngô Lệ Lan và Mộ Doanh Doanh nghe ngóng tin tức từ chỗ quản gia biết lúc này đang có đàn ông trong phòng bệnh của Diệp Chi Tinh. Cho rằng đây là cơ hội hiếm có cần phải nắm bắt để làm xấu mặt Diệp Chi Tinh trước nhiều người. Nên vài phút sau đó đã bất chấp xông vào phòng bệnh nhân lúc chỉ có hai người.
  • Vốn chưa kịp nhìn rõ người đàn ông trước mặt là ai thì đã lớn tiếng la mắng nhằm trấn áp người khác và không cho Diệp Chi Tinh cơ hội đáp trả tỏ ra vẻ uy phong.
  • Khuôn mặt xinh xắn của Diệp Chi Tinh nhợt nhạt nhưng vẫn không yếu thế: “Tôi đang có khách, mấy người xông vào như thế này có thích hợp không?”
  • “Chúng tôi còn không xông vào thì không phải đã bỏ mất kịch hay để xem rồi sao.” Mộ Doanh Doanh thấy Mộ Tam nho nhã trầm tĩnh, thầm nghĩ cái mã ngoài coi bộ cũng ngon nghẻ, bèn ưỡn ngực bước đến gần: “Anh chàng đẹp trai này, chắc là anh không biết cô ta là ai rồi? Cô ta là chị dâu tôi, là người phụ nữ đã kết hôn rồi đấy.”
  • Người phụ nữ giống như Mộ Doanh Doanh đây chỉ cần gặp được người đàn ông nào bảnh bao là sẽ bám dính lấy. Diệp Chi Tinh nhìn bộ mặt nịnh nọt đầy kinh tởm của cô ta, thầm khinh bỉ trong lòng. Huống hồ tận sâu đáy lòng, cô đã cho rằng người đàn ông này là người đêm hôm ấy.
  • Mộ Tam nhăn mày, lẳng lặng ra dấu với ngoài cửa. Lập tức có hai vệ sĩ đi vào ngăn cản Ngô Lệ Lan và Mộ Doanh Doanh.
  • Mộ Tam quay người lịch sự nói: “Xin hai vị ra ngoài đợi, tôi và Diệp tiểu thư bàn chuyện xong rồi mời hai vị vào.”
  • Ngô Lệ Lan nghe xong mặt liền biến sắc, lập tức hét lên: “Mày là cái thá gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ là một gã trai bao, còn chẳng đáng mặt kẻ thứ ba.”
  • Mộ Tam nhăn mày, lại liếc mắt ra hiệu, vệ sĩ lập tức lôi Ngô Lệ Lan đi ra ngoài.
  • “Ơ? Mẹ ơi! Mẹ ơi!” Mộ Doanh Doanh chẳng còn lòng dạ nào mà nịnh nọt Mộ Tam nữa, chỉ hoảng hốt đuổi theo.
  • Cửa phòng bệnh vừa đóng lại thì cảm giác giống như thế giới được yên tĩnh trở lại.
  • Diệp Chi Tinh lúc này mới chú ý đến giọng nói của Mộ Tam, phát hiện rằng hoàn toàn không giống với giọng điệu người đàn ông đêm hôm đó. Giờ cô đã chắc chắn Mộ Tam không phải là người đàn ông đêm đó.
  • Diệp Chi Tinh hỏi thẳng thừng: “Anh là ai?”
  • “Diệp tiểu thư, tôi là trợ lý của Mộ gia. Mộ gia phái tôi đi tìm Diệp tiểu thư là muốn tôi chuyển lời đến cô rằng cảm xúc đêm hôm ấy của hai người khiến Mộ gia không thể nào quên được.”
  • Diệp Chi Tinh mặt đầy kinh ngạc nhìn Mộ Tam nói: “Anh ta muốn cái gì chứ?”
  • “Ý của Mộ gia là rất hài lòng về cô, hy vọng sau này có thể giữ liên lạc với cô.”
  • Diệp Chi Tinh nghe câu này xong bất ngờ, giữ liên lạc ư?
  • Người đàn ông đó không lẽ bị nghiện rồi sao? Muốn giữ liên lạc với cô để chơi qua đường?