Chương 6 Đi tắm, sau đó...
- Lương Khả Khả là một người phụ nữ nhỏ nhắn điển hình, đời này gia đình giàu có, ngoại trừ gặp trắc trở trong việc theo đuổi Hoắc Từ Dịch, cả đời cô chưa từng trải qua sóng gió nào cả.
- Cả đời Lương Khả Khả chưa bao giờ nhìn thấy nhiều bình lọ như vậy, vừa ôm lấy eo của Hoắc Từ Dịch làm nũng, vừa cố tình giả vờ siêng năng học hỏi, hỏi này hỏi nọ.
- Tất nhiên Hoắc Từ Dịch sẽ không giải thích, nhưng lại làm phiền Giang Mộ Tranh.
- Giang Mộ Tranh càng bình thản, Lương Khả Khả càng giận run cả người, người phụ nữ đáng chết này, rõ ràng ba năm trước, cô đã khiến cô ta thất bại thảm hại, rõ ràng Hoắc Từ Dịch đối với cô ta chỉ còn lại sự khinh thường, tại sao vẫn có thể sống ngay thẳng đến vậy?
- “Cái này là gì?”
- Lương Khả Khả chỉ vào vật kính của kính hiển vi, muốn chạm tay vào.
- Kính hiển vi này rất quý giá, trong lòng Giang Mộ Tranh chợt căng thẳng lên.
- “Đây là kính hiển vi chuyên dụng của khoa ngoại thần kinh, nơi cô chỉ là vật kính, không thể tùy tiện chạm vào.”
- Lương Khả Khả vốn tâm trạng không tốt, bị Giang Mộ Tranh nói vậy trong lòng càng tức giận hơn, chỉ vào mũi Giang Mộ Tranh nói: “Cô là cái thá gì chứ? Dám nói tôi như vậy?”
- Giang Mộ Tranh ngỡ ngàng trước nộ khí đột nhiên đến của Lương Khả Khả.
- Nhưng rất nhanh cô phản kích lại: “Tôi có lòng tốt nhắc nhở, cô Lương không quan tâm thì thôi, nếu nhất định muốn chạm vào thì cô cứ chạm đi. Dù sao thứ vài trăm ngàn này, cô cũng không để tâm, chẳng qua chỉ là chuyện làm nũng, ngủ một giấc mà thôi.”
- “Cô!” Lương Khả Khả bỗng tức đến không nói nên lời.
- Ngược lại Hoắc Từ Dịch ở bên cạnh nhìn cảnh Giang Mộ Tranh nhẹ nhàng chọc tức lại Lương Khả Khả, không khỏi bật cười.
- Trong ấn tượng, cô không có tài ăn nói đến vậy, hùng hổ dọa người.
- Thú vị.
- Giang Mộ Tranh nhìn Hoắc Từ Dịch, không nói thêm gì khác, quay người tiếp tục đi sâu vào phòng thí nghiệm.
- Có ở trong chăn mới biết chăn có rận.
- Khi Hoắc Từ Dịch đi vào trong, Lương Khả Khả vội đi theo, chớp mắt lại là ba vòng.
- Đi dạo một hồi gần như đã đến lúc phải về, kết quả ba người đi đi lại lại vài vòng, cũng không thấy Hoắc Từ Dịch có ý định muốn rời đi.
- Cuối cùng Lương Khả Khả cũng cảm thấy buồn chán, ôm lấy cánh tay Hoắc Từ Dịch làm nũng: “Từ Dịch chúng ta đi thôi, ở đây chán ngắt à, người ta muốn về nhà cơ, đi tắm, sau đó...”
- Cô nói vô cùng mờ ám, khiến Giang Mộ Tranh rất chán ghét.
- Nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Cuối cùng những người phiền phức này cũng chịu đi rồi.
- Hoắc Từ Dịch nhận ra sự buông lỏng của Giang Mộ Tranh.
- Thế nào? Anh phải đi rồi, khiến cô vui đến vậy sao?
- “Khả Khả, ngoan, đầu tư lần này không phải chuyện đùa, không được sơ sài.”
- Lương Khả Khả không đạt được mục đích, cũng không dám lên tiếng nữa, tức giận trong lòng, liền giả vờ cố tình rời Hoắc Từ Dịch xa một chút.
- Hoắc Từ Dịch cười với Lương Khả Khả, nhưng không đưa tay ra nắm cô.
- Như vậy, ba người khó tránh phải giải tán ra.
- Giang Mộ Tranh trải qua cả buổi sáng cũng có chút mệt, khó tránh có chút mất tập trung.
- Lương Khả Khả đi một mình đến góc phòng thí nghiệm.
- Sau đó, nhìn vào các hàng thuốc thử đã dán nhãn ở trên.
- Bệnh viện Nhân Tâm ngoại trừ việc nghiên cứu tương đối nổi trội, việc khoa thẩm mỹ cũng là tốt nhất.
- Cô tò mò nhìn vào những tấm nhãn trên thuốc thử, qua lời giới thiệu ngắn gọn có thể biết rằng chiết xuất trong ống nghiệm nuôi cấy là nước ép cần tây nguyên chất, đây là một thí nghiệm dưỡng trắng mới.
- Lại quay người nhìn về Giang Mộ Tranh đang sắp xếp đồ không khỏi bật cười.
- Đưa mắt nhìn chăm chú vào những lọ thuốc thử được dán nhãn dễ ăn mòn, cả hàng này đều là lọ thuốc thử rỗng, chưa được sử dụng để khử trùng.
- Vừa nãy sự vũ nhục của Giang Mộ Tranh đối với cô, cô không thể quên được.
- Từ trước đến nay, cô đã luôn cạnh tranh với Giang Mộ Tranh.
- Cạnh tranh xem ai có thể có được Hoắc Từ Dịch, cô luôn hy vọng mình có thể đánh bại cô ta, tốt nhất mãi mãi không thể trở mình.
- Nước ép cần tây màu xanh nhạt lóe lên ánh sáng lạnh, cô nhẹ nhàng cẩn thận thừa lúc mọi người không chú ý dùng tăm bông chấm một ít thoa lên tay, một phần da nhỏ ngay lập tức nổi ban đỏ.
- Cô dị ứng với cần tây, đúng lúc chứng tỏ rằng đây là nước ép cần tây thật.
- Sau khi xác nhận, Lương Khả Khả liền đưa một ống nước ép cần tây vào trong ống nghiệm có dán nhãn dễ ăn mòn.
- Sau đó cô im hơi lặng tiếng quay người lại, cố tình nhìn về hướng Giang Mộ Tranh đang chú ý đến.
- Giang Mộ Tranh không biết Lương Khả Khả đang cầm thứ gì, lập tức bước về phía cô ta.